Chương 19

Kha Vũ chỉ biết cười gượng. Quả thật, nghèo túng đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.

“Có mấy bộ con đặc biệt thích nên định mang qua, không ngờ lại lấy hơi nhiều... lát nữa con sẽ đem trả lại.” Cô cười xấu hổ.

Thế là công sức bận rộn cả đêm coi như uổng phí, giờ lại phải từng món một treo trở về chỗ cũ.

Long Vận kéo Kha Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên quầy bar nhỏ trong phòng, vừa dịu dàng nhìn cô ăn sáng, vừa ân cần dặn dò: “Từ nay về sau, con nhất định phải đối xử thật tốt với Khả Thu.”

Kha Vũ ngẩn người, chiếc bánh mì kẹp trong tay cũng ăn theo quán tính.

Trong tiểu thuyết mà cô từng viết, Long Vận vốn chẳng phải nhân vật phản diện độc ác, nhưng cũng đã làm không ít chuyện khiến người ta khó chịu. Lối sống cứng nhắc của bà từng khiến Bối Khả Thu chịu nhiều tổn thương. Thế nhưng trong thế giới đầy đủ này, bà lại chỉ là một Omega bị những giáo điều trói buộc, vốn dĩ sâu thẳm trong lòng vẫn luôn yêu thương Khả Thu.

Điều này, đến cả tác giả như cô cũng không biết trước.

Có lẽ, mỗi nhân vật đều là một khối đa diện phong phú, chỉ là trong câu chuyện, người ta chỉ nhìn thấy một mặt cần thiết cho tình tiết mà thôi.

“Mẹ yên tâm đi, con sẽ hết lòng hết sức mà yêu thương Thu Thu.” Kha Vũ nghiêm túc nói.

Đúng lúc ấy, Bối Khả Thu ghé qua gọi cô ra ngoài. Cửa phòng lại chẳng đóng. Cô tựa hờ vào khung cửa, khóe môi nhếch lên trêu chọc: Hết lòng hết sức yêu thương cô? Là muốn liều mạng mà lấy mạng cô thì có.

“Đi thôi, hôm nay là ngày tốt, hợp với chuyện cưới hỏi. Đến cục dân chính chắc phải xếp hàng dài đấy.” Nói xong, Bối Khả Thu liền quay người bước đi.

“Ơ... đến ngay!” Kha Vũ vội nhét nốt miếng bánh mì còn lại vào miệng, ngửa cổ uống cạn ly sữa, rồi cuống quýt chạy theo sau.

“Ôi cái đứa nhỏ này...” Long Vận khẽ nhíu mày. Kha Vũ xưa nay ăn uống rất từ tốn, chưa từng có kiểu vội vàng, nhồm nhoàm như thế. Rõ ràng là cô thật sự thích Bối Khả Thu, mong ngóng chuyện kết hôn đến mức chẳng giữ được tác phong thường ngày.

Nghĩ vậy, khuôn mặt bà ánh lên nụ cười yên lòng. Bà đã nhìn Bối Khả Thu lớn lên từng ngày, có lẽ chỉ khi giao con gái cho Kha Vũ, bà mới có thể thật sự an tâm.

Giấy đăng ký kết hôn đạo cụ mà Kha Vũ đặt từ trước cũng đã được gửi tới, mọi thông tin đều đầy đủ, giả mà như thật, chỉ còn thiếu duy nhất tấm ảnh cưới của hai người.

Kha Vũ đã đặt lịch chụp từ trước nên chỉ trong chốc lát, hai người đã hoàn thành ảnh đôi làm giấy tờ. Cô tìm một chiếc nắp chai, ấn lên ảnh để tạo ra vết hằn như dấu giáp lai, rồi dán ảnh vào trong.

“Xem này, có phải giống thật đến mức đánh lừa được không?” Kha Vũ đắc ý, giơ hai quyển sổ đỏ trước mặt Bối Khả Thu lắc lư khoe.

Bối Khả Thu không ngờ Kha Vũ còn có mấy kỹ năng thủ công như thế, nhưng nhanh chóng lắc đầu chê bai:

“Giấy chứng nhận kết hôn này, giấy khác hẳn bản gốc, lại chẳng có số công chứng. Vừa mở ra đã biết giả rồi.”

“Thì cũng chỉ là để chụp vài tấm hình qua mắt ba mẹ thôi. Những chỗ trên cuốn thật có gì, tôi sẽ PS thêm vào, đảm bảo giống hệt.” Kha Vũ tươi cười, cẩn thận cất lại hai quyển “giấy kết hôn”.

Cả hai làm việc quá nhanh, mới chưa đầy mười giờ sáng đã xong xuôi hết thảy. Để tránh Long Vận nghi ngờ, họ quyết định ghé một quán cà phê ngồi chơi.

Bối Khả Thu gọi một ly Americano đá. Vốn dĩ nàng nghĩ Kha Vũ sẽ như mọi khi mà gọi nước soda, ai ngờ đối phương lại cầm menu ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng chọn một ly mocha cùng một phần bánh chocolate brownie.

Bối Khả Thu thật sự choáng váng.

Kha Vũ xưa nay vốn nghiêm khắc với bản thân, uống cà phê nhiều nhất cũng chỉ dừng ở Americano hoặc espresso. Mocha với chocolate ngọt ngào vốn chẳng bao giờ xuất hiện trong thực đơn của cô. Còn brownie thì lại càng không, trừ khi bị ai nhập hồn, bằng không Kha Vũ tuyệt đối sẽ không đυ.ng vào.

Nguyên chủ từng xem khuôn mặt tròn trịa của mình là khuyết điểm lớn nhất, vì thế mà nghiêm khắc khống chế cân nặng từng li từng tí.

Nhưng Kha Vũ hiện tại thì khác. Cô thản nhiên sờ vào xương sườn nhô ra và chiếc bụng phẳng lì của mình, cảm thấy ít nhất còn dư chừng 10 ký để thoải mái mà ăn. Huống chi, trong phần thiết lập nhân vật, chính cô cũng đã ghi cân nặng của “tra A” này, vậy nên cho dù có ăn thả cửa thì cũng chẳng thể vượt quá con số đó được.

Thế là Kha Vũ vui vẻ thưởng thức bánh ngọt, ăn đến mức khóe miệng lem luốc, hàm răng lấm tấm màu đen vì chocolate.

Đúng lúc ấy, một bóng dáng xuất hiện ngay trước mặt.