Chương 14

[Không có toan tính gì hết.] Kha Vũ nhàn nhã bước đi, dáng vẻ thoải mái hướng về phòng ngủ của mình: [Chỉ là tác giả dựa theo thiết lập của tiểu thuyết, để câu chuyện tiến triển bình thường mà thôi.]

[Kha Vũ.] Tiểu Lục bỗng nghiêm giọng, cố tình ra vẻ sâu xa: [Tôi phải nhắc nhở cô, tuy rằng trước đây cô từng là kẻ khống chế thế giới này, nhưng bây giờ, cô cũng chỉ là một phần trong thế giới ấy. Những người cô gặp không còn là nhân vật giấy nữa, những chuyện đang diễn ra cũng không chỉ là cốt truyện... mà là đời sống thật sự.]

[Ừ, tôi biết.] Kha Vũ tỏ ra dửng dưng, chẳng chút để tâm.

Kha Vũ dĩ nhiên biết rõ. Hơn ai hết, cô hiểu chính mình mới là kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời Bối Khả Thu. Cô bắt buộc phải đưa câu chuyện trở lại quỹ đạo, để Bối Khả Thu trở thành nữ chính hạnh phúc và viên mãn nhất.

Kha Vũ trở về phòng, còn chưa kịp chợp mắt thì đã đến giờ ăn trưa.

Chờ đợi cô là một trận chiến cam go.

Bữa trưa hôm nay nhà họ Bối dùng bít tết. Chỉ cần nhìn thấy dao nĩa bày trên bàn, trong lòng Kha Vũ đã dấy lên mấy phần bất an.

Cô lựa lời, nói vài câu lấy lòng cha mẹ Bối, rồi nhân lúc đang bàn đến một bộ phim điện ảnh nổi tiếng liền khéo léo đưa ra chủ đề mấu chốt:

“Thu Thu khi trước tham gia tuyển chọn vào nhóm nhạc dự án, năm nay nhóm cũng đã đến kỳ giải tán rồi. Con thấy các thành viên khác trong nhóm đều đã lần lượt chuyển hướng, mà Thu Thu thật sự có thiên phú về diễn xuất... Hay là để chị ấy thử sức làm diễn viên?”

Lời vừa dứt, Bối Đông Cường lập tức đập mạnh dao ăn xuống bàn, tiếng động vang lên nặng nề.

Không khí trong phòng ăn như đông cứng lại, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

“Con muốn nhìn vợ mình thân mật ôm ấp, mập mờ không rõ ràng với những Alpha khác sao? Bao nhiêu người đã vì phim mà nảy sinh tình cảm, lại có biết bao cặp đôi nên duyên từ đoàn phim?” Giọng Bối Đông Cường vang như sấm, đầy uy hϊếp.

Thế nhưng Kha Vũ không hề bị dọa sợ, trái lại còn điềm tĩnh đưa ra lý lẽ của mình.

“Cha, cha đã từng nghĩ đến chưa, nhóm khách hàng tiêu thụ lớn nhất của Bối Ái trang sức là ai?” Kha Vũ nghiêm túc kéo cha vào một cuộc thảo luận mang tính công việc.

Gia đình họ Bối vốn kinh doanh trong lĩnh vực trang sức, và Bối Ái trang sức chính là trụ cột trong toàn bộ sản nghiệp.

“Đương nhiên là phụ nữ.”

“Vậy cụ thể hơn thì sao? Bối Ái định vị là thương hiệu trang sức cao cấp. Tuy phụ nữ Beta chiếm tỷ lệ nhiều hơn trong tổng thể dân số, nhưng thật sự có khả năng chi trả lại chủ yếu là phụ nữ Omega.” Kha Vũ tự hỏi tự đáp.

“Các dịp lễ tết hay kỷ niệm, Alpha đều muốn mua quà tặng cho Omega của mình. Cầu hôn thì càng phải chuẩn bị nhẫn kim cương. Theo thống kê, quần áo và trang sức của những nữ Alpha sự nghiệp thành đạt cũng hầu hết do Omega trong gia đình họ lựa chọn. Omega có khả năng sinh sản, phần nhiều ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, từ trước đến nay vẫn luôn là lực lượng tiêu dùng chính của ngành trang sức. Nhưng hiện tại, phần lớn đại diện thương hiệu trang sức trên thị trường đều là Alpha và Beta. Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến cấu trúc giới tính trong giới giải trí.”

Những lời phân tích rõ ràng, sắc bén của Kha Vũ khiến cơn thịnh nộ của Bối Đông Cường tạm thời lắng xuống, ông rơi vào trầm tư.

“Hiện tại, đại diện thương hiệu của Bối Ái trang sức là Tạ Hoan Mông, một nữ Beta. Cô ta có chút độ nổi tiếng, nhưng so với những gương mặt đại diện các thương hiệu trang sức khác thì hoàn toàn không có điểm nào nổi bật.” Ý trong lời của Kha Vũ đã vô cùng rõ ràng.

“Xã hội này quả thật bất công với Omega, nhưng Omega là chủ thể sinh sản, cũng là lực lượng đóng góp to lớn cho xã hội. Vì vậy, lấy lòng nhóm người này thì lợi ích mang lại là không thể xem thường.”

Nói đến đây, Kha Vũ nghiêng đầu nhìn sang Bối Khả Thu đang ngồi bên cạnh: “Thu Thu là Omega, hơn nữa còn là Omega đầu tiên trong giới thần tượng. Chị ấy có nền tảng fan hâm mộ cực kỳ vững chắc. Để Thu Thu trở thành gương mặt đại diện, chính là con đường nhanh nhất để xây dựng và khắc sâu bản sắc thương hiệu.”

Tiểu Lục nghe xong còn muốn vỗ tay khen ngợi Kha Vũ.

“Thần tượng, nói trắng ra cũng chỉ là tờ giấy bị gió thổi bay. Dù có bay cao đến mấy, một khi không còn gió thì cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi. Muốn đứng vững trên đỉnh cao, nhất định phải có tác phẩm đủ sức thuyết phục. Đó cũng là lý do con muốn Thu Thu chuyển hướng sang làm diễn viên. Từ một thần tượng, trở thành một diễn viên, rồi vươn lên tỏa sáng trong một ngành vốn đầy rẫy định kiến với Omega... Một câu chuyện truyền cảm hứng như vậy chẳng phải chính là nền tảng văn hóa thương hiệu tốt nhất sao?”