Chương 15: Say lòng người, mỹ nam giữa biển hoa

Dịch: Duệ Uyên

* * *

Thủy Ngâm Thiền không hơi đâu mà lăn qua lộn lại với vật nhỏ này. Một là nàng thật sự rất đói rồi, cần bổ sung lương thực, hai là trời đã tối, cũng đến lúc phải quay về.

Thủy Ngâm Thiền men theo đường cũ quay lại, mà quả cầu trắng phía sau kia không đi theo.

Sau khi đi một vòng lớn, Thủy Ngâm Thiền đột nhiên phát hiện điều bất thường, nàng vậy mà lại quay về chỗ cũ?

"Chít chít." Quả cầu trắng đó vẫn còn ở đây, đôi mắt đen láy dường như mang theo một tia vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Là vật nhỏ nhà ngươi làm đúng không?" Thủy Ngâm Thiền nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chít chít chít." Quả cầu trắng nhỏ vui đến mức khoa tay múa chân, còn lắc lắc cái mông.

Thấy nó thừa nhận một cách trá hình, Thủy Ngâm Thiền không khỏi trầm tư suy nghĩ.

Tuy không biết cái quả cầu dễ thương không chịu nổi này là thứ gì nhưng tốc độ của nó rất nhanh, lại còn biết bày bố huyễn cảnh, xem ra cũng có chút hữu dụng?

"Vật nhỏ, hay là sau này ngươi theo ta lăn lộn?" Vẻ mặt Thủy Ngâm Thiền thay đổi, cười tủm tỉm dụ dỗ.

"Chít chít, chít chít chít." Tiếng chít chít của quả cầu trắng nhỏ đầy vẻ chê bai.

Hai mắt Thủy Ngâm Thiền nheo lại. Hừ, lại dám chế nhạo ta và chê bai ta. Ngươi chẳng qua chỉ có tốc độ nhanh hơn một chút thôi, vênh váo cái gì.

"Theo ta có thịt ăn nha. Loại cá lúc nãy vẫn chưa phải là ngon nhất đâu, nếu ngươi theo ta, sau này ngày nào ta cũng làm thịt làm cá cho ngươi ăn." Thủy Ngâm Thiền tiếp tục lừa gạt.

Quả cầu trắng nhỏ im lặng một lát, cuối cùng kêu chít một tiếng, vèo một cái bay lên trên đầu Thủy Ngâm Thiền.

Mặt Thủy Ngâm Thiền sa sầm lại: "Mao Cầu, ngươi xuống cho ta."

Quả cầu trắng nhỏ lén nhìn nàng một cái rồi không để lại dấu vết gì mà trượt xuống vai nàng.

Trong lúc quả cầu trắng nhỏ và Thủy Ngâm Thiền đang "nói chuyện", mấy vị trưởng lão của Thủy gia đã lục soát khu rừng một lượt, xác định không có ai mới hoài nghi mà rời khỏi hậu sơn.

Mà trong huyễn cảnh, một người một thú đang tiến hành một cuộc đối thoại gian nan.

"Chít chít chít, chít chít chít chít."

"Ngươi nói đi theo con đường này là có thể ra khỏi huyễn cảnh ngươi bày bố?"

"Chít chít, chít chít chít."

"Chẳng lẽ ngươi không thể trực tiếp thu huyễn cảnh lại sao?"

"Chít chít chít."

"Vì sao không thể?"

"Chít chít."

"Ngươi còn chít chít nữa, có tin ta bịt miệng ngươi lại không?"

"Chít..."

"..."

Thủy Ngâm Thiền cố nén xúc động muốn ném cái quả cầu chỉ biết chít chít này xuống đất, men theo con đường mà con chít chít nào đó chỉ dẫn tiếp tục đi về phía trước.

"Mao Cầu, nếu ngươi còn chỉ sai đường nữa thì sau này đừng mong ta làm đồ ăn ngon cho ngươi." Thủy Ngâm Thiền nhìn chằm chằm quả cầu trên vai, giọng nói cực kỳ "dịu dàng" nhắc nhở một câu.

Mao Cầu cúi đầu im lặng một lát rồi quả quyết đưa vuốt ra, chỉ về phía chính diện.

"Thôi được, lại tin ngươi lần nữa vậy. Hầy, sao ta lại thu nhận một đứa xuẩn manh như ngươi cơ chứ."

Quả cầu trắng đưa hai móng vuốt ra, lặng lẽ che mặt.

Đi được một lát, Thủy Ngâm Thiền cuối cùng cũng phát hiện một tia bất thường, hư không phía trước mơ hồ có chút vặn vẹo.

Chẳng lẽ đây chính là rìa của huyễn cảnh?

Thủy Ngâm Thiền đang định bước ra khỏi huyễn cảnh thì Mao Cầu im lặng hồi lâu trên vai nàng đột nhiên phát ra một tiếng "chít" lảnh lót, toàn thân bay vυ"t lên không trung, dường như lao về phía thứ gì đó.

"Mao Cầu!" Thủy Ngâm Thiền quát khẽ một tiếng, lập tức đuổi theo.

Điều mà Thủy Ngâm Thiền không nhận ra là, vào khoảnh khắc Mao Cầu bay vυ"t lên trời, trên không trung có một luồng ánh sáng màu đen lóe lên bay về phía này, sau đó biến mất trong rừng.

Mao Cầu dẫn Thủy Ngâm Thiền chạy loạn xạ trái phải, cuối cùng lại tiến vào một biển hoa màu trắng.

Trong nháy mắt, hương hoa nồng nàn xộc thẳng vào mặt, khiến tinh thần người ta phấn chấn hẳn lên.

"Mao Cầu, huyễn cảnh ngươi bày ra cũng đẹp thật đấy. Biển hoa này..."

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả lời nói của Thủy Ngâm Thiền đột ngột dừng lại.

Ánh mắt nàng đã bị một cảnh đẹp hơn thu hút.

Giữa biển hoa trắng muốt có một nam tử đang thϊếp ngủ.

Nam tử đó mặc trường bào màu trắng tuyền, cả người dường như hòa làm một với biển hoa, mà điều say lòng người nhất chính là gương mặt kia của hắn, mày dài như mực vẽ, đậm nhạt vừa phải, đôi mắt khép hờ, chỉ có hàng mi lười biếng rủ xuống, để lại hai vệt bóng mờ nhàn nhạt. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng óng ánh tựa cánh hoa đào đọng sương sớm mai, khiến người ta rất muốn ghé sát vào mυ"ŧ lấy một cái.

Nam tử này đẹp đến kinh tâm động phách, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần liền đã say đắm trong vẻ đẹp của hắn.