Chương 7

Mai Bách Sinh đã tính kỹ chuyện giữ Tưởng Tiên Linh lại, anh sẽ đưa cô đến biệt thự trên sườn núi. Khu biệt thự này phần lớn là người trung niên trở lên sinh sống, rất ít người trẻ, như vậy sẽ không ai phát hiện anh đang giấu Tưởng Tiên Linh, cũng không sinh thêm hiểu lầm nào khác.

Vừa xuống xe, Tưởng Bán Tiên nhìn căn nhà hai tầng xinh xắn trước mặt, lại nhìn bố trí trong sân, rồi đưa tay chọt chọt vào eo Mai Bách Sinh.

"Chà, cậu nhóc, không tệ nha, phong thủy ngôi nhà này khá tốt đấy."

Mai Bách Sinh lập tức lấy tay che eo, trừng mắt nhìn cô: "Không biết eo của đàn ông là chỗ quý giá à, đừng có tùy tiện đυ.ng vào."

Tưởng Bán Tiên thu tay lại, nhìn một vòng dáng người gầy tong teo của Mai Bách Sinh, ánh mắt đầy chê bai.

Mai Bách Sinh cảm nhận được sự khinh thường rõ ràng: "..."

Lúc Tưởng Bán Tiên đang ngấu nghiến ăn món mì Ý được mang đến, Mai Bách Sinh ngồi đối diện không nhịn được hỏi một câu: "Cô đã đói bao lâu rồi?"

Tưởng Bán Tiên chớp chớp mắt, miệng nhai nhồm nhoàm đáp: "Hai hôm rồi."

Từ hôm qua, sau khi Tưởng Tiên Linh bị đuổi khỏi nhà, cô đã chưa ăn gì, tối qua còn ngủ bệch trên ghế dài ở công viên, suýt nữa bị lạnh chết.

"Tôi nghe nói bố cô đuổi cô ra ngoài mà không cho xu nào, cô không biết để dành chút tiền riêng à?"

Với mấy gia đình kiểu này, con cái đều được phát tiền tiêu vặt cố định mỗi tháng, số tiền chắc chắn không ít. Sao lại bị đuổi ra ngoài mà không có nơi để đi, cũng chẳng có đồng nào?

Tưởng Bán Tiên ngẩng đầu nhìn Mai Bách Sinh, nuốt miếng mì trong miệng xuống, sau đó lấy khăn giấy lau khóe miệng.

"Tôi không hay tiêu tiền, mọi thứ đều do người nhà chuẩn bị sẵn cho tôi, nên tôi gần như không có tiền riêng. Năm tôi mười tám tuổi, tôi nhận được quỹ do mẹ để lại, bên trong có rất nhiều tiền. Nhưng sau đó bố tôi lấy mất, nói là công ty đang thiếu vốn xoay vòng. Lúc tôi bị đuổi khỏi nhà, không hề được chuẩn bị gì, ngay cả một bộ đồ cũng không cho tôi mang theo, đuổi thẳng ra cửa. Đứa em cùng cha khác mẹ còn lục hết túi trên người tôi, đến sợi lông cũng không chừa lại."

"Trong quỹ có bao nhiêu?" Mai Bách Sinh chưa từng nghe chuyện này, nghĩ chắc bố của Tưởng Tiên Linh cũng chẳng bịa được.

"Mấy trăm triệu tiền tiêu vặt, là của mẹ để lại cho tôi. Ngoài ra còn có 30% cổ phần tập đoàn nhà họ Tưởng." Tưởng Bán Tiên nhớ lại tình tiết trong truyện.

"30%?"