Chương 7

Sau một thoáng sững sờ, chiếc xe đã phóng đi mất hút.

“Oái!” Phàn Tiểu Thử hét lên một tiếng, rồi lập tức đuổi theo.

“Có nhầm không chứ!” Cô đúng là mong có chuyện xảy ra, nhưng đâu có mong mình phải chạy đuổi theo ô tô thế này chứ? Người thường sao mà đuổi kịp ô tô được!

Quả nhiên là người không thể đuổi kịp ô tô, thế nên sau đó Phàn Tiểu Thử đành phải bắt taxi để đuổi theo.

“Bác tài, làm ơn chạy nhanh lên ạ.”

“Nhanh hơn nữa là quá tốc độ cho phép rồi, cô bé ạ.” Bác tài phía trước vừa lắc đầu vừa đáp.

“Thế thì nhanh hơn một chút xíu thôi ạ ...”

“...” Bác tài nhăn mày. “Nhanh hơn một chút cũng không được đâu.”

Chiếc xe chạy rất xa, càng lúc càng đi sâu vào những nơi hẻo lánh, thời gian chạy cũng cứ thế kéo dài. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền trên đồng hồ tính phí ngày càng tăng vọt. Phàn Tiểu Thử ban đầu còn dán chặt mắt vào chiếc xe phía trước, nhưng về sau, ánh mắt cô chuyển sang dán chặt vào cái đồng hồ tính tiền trong xe. Từ lướt qua thành nhìn chằm chằm, rồi đến mức nhìn như muốn “ăn tươi nuốt sống”.

“...” Bác tài bên cạnh không khỏi ngượng ngùng. “Cái đồng hồ tính tiền của ông ấy đó, cô bé này tính nhìn thủng nó ra sao?”

Cuối cùng, khi Phàn Tiểu Thử nhìn chằm chằm khiến bác tài ước gì tháo luôn cái đồng hồ tính tiền kia ra, chiếc xe phía trước cũng dừng lại, sau đó rẽ vào một nhà kho chứa ô tô.

Lúc này, số tiền trên đồng hồ tính phí đã vọt lên con số một trăm tệ.

Phàn Tiểu Thử chật vật móc ra một tờ tiền đỏ chót, rồi hung hăng liếc nhìn cái đồng hồ tính tiền thêm một cái, nhanh chóng bước xuống xe.

Mèo thần tài ơi là mèo thần tài, sao mày lại chẳng chiêu được chút tài lộc nào thế này? Cái thân này tốn tiền oan uổng lần này, sau này nhất định phải bắt mày đền bù cả vốn lẫn lời đấy!!

Cánh cửa gara đã đóng kín mít, xem ra không thể vào bằng lối chính. Phàn Tiểu Thử dạo quanh bốn phía một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy phía sau gara một ô cửa sổ nhỏ, ước chừng cao 30, rộng 40 centimet. Có vẻ cái gara này đã bị bỏ hoang, ô kính cửa sổ đã bị tháo ra, vừa đủ cho một người chui lọt.

Phàn Tiểu Thử nhanh nhẹn bám lấy bệ cửa sổ, chui tọt vào trong. Lúc này, cô đặc biệt thầm cảm ơn bố mẹ mình đã ban cho cô một vóc dáng trời sinh ăn mãi không béo.

Ô cửa sổ nằm ở vị trí khá khuất phía sau, nên khi cô chui vào cũng không thu hút được sự chú ý của bọn bắt cóc.

Len lén rón rén tiến về phía trước. Cô thấy Mạc Ảnh Hàn đang bị trói tay ra sau lưng trên một chiếc ghế. Tên bắt cóc đang cầm điện thoại, ép Mạc gia phải lập tức đưa một ngàn vạn tệ đến.

Mạc Ảnh Hàn vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt không chút cảm xúc.

Cô ấy đúng là mặt lạnh băng thật sao? Phàn Tiểu Thử lén lút nhìn tình hình và thầm nghĩ. Đến giờ Mạc Ảnh Hàn vẫn chẳng có chút biểu cảm nào, ít nhất cũng nên sợ hãi một chút chứ. Nếu là cô ta bắt cóc, chắc chắn sẽ thất vọng lắm.

Chờ khoảng hơn mười phút sau, một tên bắt cóc liền đi ra ngoài mua cơm, một tên khác đứng ở cửa gọi điện thoại, lẩm bẩm không ngớt không biết đang nói chuyện gì, có vẻ như không có ý định vào trong ngay lập tức.

Phàn Tiểu Thử lợi dụng lúc này, lén lút tiếp cận Mạc Ảnh Hàn. Cô vừa mới tới gần, Mạc Ảnh Hàn lập tức phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn cô, khuôn mặt lạnh băng vẫn không chút biểu cảm.