Chương 3

Nhưng đột nhiên, động tác lật mí mắt của Phàn Tiểu Thử khựng lại một cách rõ ràng.

Động tác của Phàn Tiểu Thử dừng lại là bởi vì, cô đột nhiên phát hiện, người này... người này... người này...

"Mạc Ảnh Hàn! Mạc Ảnh Hàn của Mạc gia!"

Mạc gia rất giàu có, đương nhiên là một gia tộc cực kỳ thế lực. Nghe nói Mạc Ảnh Hàn là người thừa kế của Mạc gia, cho nên Mạc Ảnh Hàn chẳng khác nào cũng giàu nứt đố đổ vách.

Một công thức tính toán đột nhiên xuất hiện trong đầu cô:

Mạc Ảnh Hàn = Có tiền = Mèo chiêu tài

Nước dãi vốn đã tràn ra, giờ đây lại càng tuôn trào không ngừng.

Tiền... tiền... tiền... những đồng tiền đáng yêu, tóm lại chỉ cần là tiền đều đáng yêu hết sức...

Nếu đem người trước mắt này trước xxxx rồi ooooo thì... Khà khà khà khà...

"Khà khà khà khà..." Phàn Tiểu Thử cười cực kỳ khiếm nhã. Thế nhưng nụ cười này của cô lại lập tức biến mất. Bởi vì đi kèm với cái tên Mạc Ảnh Hàn này, ngoài sự giàu có và biệt danh "mèo chiêu tài" ra, còn có...

Máu lạnh, tàn nhẫn độc ác, ra tay không chớp mắt...

Tóm lại chính là một người không thể đυ.ng vào. Đóa hồng này đầy rẫy gai nhọn chứ không chỉ một chút đâu...

Chỉ mới lần đầu gặp mặt mà mình đã ngồi bẹp lên người cô ấy...

Phàn Tiểu Thử trợn trắng mắt nghĩ về hậu quả mà mình sẽ phải gánh chịu.

"..."

Phàn Tiểu Thử rùng mình ớn lạnh. Cô bây giờ không muốn chết... Càng không muốn sống không bằng chết.

Thế nên cô nàng "khoai tây nhỏ" đáng yêu đã làm một việc điên rồ. Cô kéo Mạc Ảnh Hàn sang một bên, gọi 120, nói rõ địa chỉ xong... rồi bỏ chạy!

"Xin lỗi nha tôi không muốn vậy nhưng tôi thật sự không có tiền... Tôi càng không muốn chết..."

Hành động thật chẳng khác gì trẻ con.

...

Mạc Ảnh Hàn tỉnh lại ở bệnh viện. Mạc Thanh Hàn đang ngồi ngủ gật bên cạnh cô, còn Cố Tiểu Mãn thì lại rất tỉnh queo. Vừa thấy Mạc Ảnh Hàn tỉnh lại, lập tức đẩy Mạc Thanh Hàn đang ngủ gục trên vai mình.

"Tiểu Hàn, tỉnh lại đi, chị ấy tỉnh rồi."

Mạc Thanh Hàn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn sang Mạc Ảnh Hàn.

Mạc Ảnh Hàn ôm đầu mình, hiếm khi lộ ra vẻ mặt đầy hoang mang.

Bốn mắt nhìn nhau, trìu mến... ầm ĩ...

Cố Tiểu Mãn nhìn thấy tình huống này, đột nhiên rất muốn nhảy ngay khỏi cửa sổ bệnh viện này.

"Chị, chị mất trí nhớ sao?" Mạc Thanh Hàn nói như người mất hồn.

"Ai?" Mạc Ảnh Hàn kiệm lời mở miệng.

"Ai cái gì cơ?" Mạc Thanh Hàn tỏ vẻ khó hiểu.

"Người đưa tôi vào bệnh viện."

"Có người gọi 120."

"Ai?" Mạc Ảnh Hàn kiệm lời lại lần nữa mở miệng.

"Ai cái gì cơ?" Thôi được, dường như tín hiệu thần giao cách cảm giữa các cô gần đây có vấn đề.

"Người gọi 120 là ai?"