Chương 1

Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Trong khuôn viên trường học, hoa lựu nở rộ, báo hiệu một mùa hè sôi động. Tiếng ve kêu vang râm ran, thật sự rất dễ chịu. Dù trời nắng, dù đang là giữa mùa hè, nhưng gió thổi lại rất dịu nhẹ, trong không khí cũng không có cảm giác oi ả, ẩm ướt thường thấy của mùa hạ. Nói tóm lại, đây là một ngày đẹp trời hiếm có, vô cùng thoải mái và trong lành.

Và đúng vào một buổi sáng tuyệt đẹp như vậy, Phàn Tiểu Thử lại đi học muộn.

"Oa a a a...Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa! Cái thế giới này càng ngày càng khiến người ta ngộp thở rồi." Cô sinh viên vừa nhai vội bữa sáng trong miệng, vừa vội vàng gom tất cả đồ đạc trên bàn nhét vào túi xách. Sau một tiếng loảng xoảng, cô vọt ra khỏi ký túc xá.

"Trễ rồi, trễ rồi, trễ thật rồi!"

Mặc dù tiếng la hét của Phàn Tiểu Thử nghe thật thê thảm và chói tai, nhưng đối với những sinh viên và giảng viên của Học viện Anh ngữ – những người ngày nào cũng phải nghe thứ âm thanh kinh hoàng này – thì đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ. Tai họ đã chai sạn vì bị "tra tấn" hàng ngày, và hệ thần kinh cùng trái tim của họ cũng đã được rèn luyện đến mức không gì có thể lay chuyển được.

Tóm lại là: "Mỗi người một việc."

Phàn Tiểu Thử, người vẫn đang la hét, cứ thế chạy xuống từng tầng lầu dưới ánh mắt thờ ơ của mọi người.

Việc sắp xếp ký túc xá thật sự là một bi kịch đối với tất cả sinh viên. Trớ trêu thay, những người hay đi muộn thì lại càng được xếp ở những tầng rất cao.

Phàn Tiểu Thử chạy mãi, cô cố gắng chạy thục mạng, nhưng tầng lầu này dường như chạy hoài không thấy hết. Trong tai cô, câu nói “Trễ học 100 lần thì giả chết” của giáo sư lại càng vang rõ mồn một.

Trời ơi... Cô đã trễ 99 lần rồi...

Đúng là đêm qua không nên làm thêm ca đó... Nếu không làm thêm thì đã không thức đến nửa đêm mới ngủ. Không thức khuya thì đã không dậy không nổi. Nếu không phải... Cứ thế mà cô ấy suy nghĩ luẩn quẩn mãi không thôi...

Cuối cùng, khi đến hành lang tầng hai, Phàn Tiểu Thử cảm thấy nếu cứ tiếp tục chạy thế này, chắc chắn cô sẽ không yên thân. Thế là cô quyết định... nhảy lầu... Chậc...

Tòa ký túc xá này thực ra không cao lắm, phía dưới lại là một bãi cỏ mềm mại. Phàn Tiểu Thử đã tính toán rất kỹ lưỡng nhiều lần, và đương nhiên, cô cũng đã thử không ít lần rồi...

Nhảy ra từ cái cửa sổ thấp nhất đó, sẽ không chết đâu...

...

Hôm nay tâm trạng của Mạc Ảnh Hàn khá là tốt, tuy rằng khuôn mặt cô không thể hiện chút cảm xúc nào cả. Nhưng đúng là tâm trạng cô đang rất ổn, điều này có thể nhận ra qua đôi mắt cô khẽ híp lại chừng ba milimet và bước đi nhanh hơn thường lệ một chút.

Với tâm trạng tốt như vậy, Mạc Ảnh Hàn quyết định dạo quanh Học viện Anh ngữ. Đã lâu lắm rồi cô không trở lại đây. Từ khi tốt nghiệp, cô hiếm khi ghé qua đây, trừ khi tìm Mạc Thanh Hàn.