Chương 4

Hắn còn đùa giỡn, than thở với cô gái: "Thời đại này, người trẻ tuổi thấy mấy ông già như ông đều tránh xa, làm gì còn chuyện xông lên giúp đỡ nữa!"

"Vậy ông đi cẩn thận nhé."

Diệp An từng bước một đi ra ngoài trung tâm thương mại Thế Kỷ, lưng hắn còng xuống, bước chân dường như càng lúc càng nặng nề.

Cô gái nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Diệp An chống gậy gỗ đi trên phố, dòng người và xe cộ qua lại. Đèn đỏ bật sáng, Diệp An dừng lại bên đường.

Từ chiếc loa lớn của một cửa hàng băng đĩa bên cạnh, vang lên bài hát Tín Ngưỡng của Trương Tín Triết. Diệp An đặt gậy gỗ xuống, ngồi bệt trên vỉa hè, các ngón tay khẽ gõ theo điệu nhạc.

"Mỗi khi anh nghe thấy một khúc nhạc tâm trạng,

Hồi ức đau thương lại trỗi dậy.

Mỗi khi anh nhìn thấy ánh trăng bạc kia,

Lại nhớ đến gương mặt em.

Vẫn biết rõ là không nên nhớ, không thể nhớ.

Thế nhưng lại nhớ đến quay cuồng mê man.

Là ai khiến tim anh đau xót, là ai khiến anh bận lòng.

Chính là em đấy.”

Năm đó đầu hạ, ánh nắng vừa vặn, một cậu bé mặc áo sơ mi trắng đứng dưới gốc cây hòe cao lớn mỉm cười với hắn. Hắn chạy đến nắm tay cậu bé.

Hỏi hắn: "Gọi là Diệp Minh Xuyên được không? Diệp trong Diệp An, Minh trong ngày mai, Xuyên trong giang xuyên…"

Diệp Minh Xuyên…

"Anh biết những lời không nên nói,

Khiến em tức giận bỏ đi.

Thật muốn biết trong những năm tháng phiêu dạt ấy,

Phải chăng em cũng từng nhớ nhà.

Nếu như khi ấy hôn em, khi ấy ôm em,

Thì có lẽ kết cục đã khác.

Anh hối tiếc nhiều như thế, kỳ vọng nhiều đến thế.

Em có biết không?”

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng lưng thiếu niên đi xa bị kéo dài.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười đã cứng đờ, nước mắt chảy ra khóe mắt nhưng lại không hề nói một tiếng: "Đừng đi."

“Anh yêu em.

Là tình cảm dịu dàng đến thế, kiên cường đến thế

Mặc cho trái tim bao vết thương,

Mặc cho tình yêu bao trắc trở,

Mặc cho người khác nghĩ thế nào.

Tình yêu là một loại tín ngưỡng,

Đưa anh đến bên cạnh em.”

Hắn tìm hắn ta lâu như vậy, lâu đến mức… Sắp hết cả một đời.

"Anh yêu em là trung thành với chính mình,

Là niềm tin trung thành với tình yêu.

Anh yêu em là đến từ linh hồn,

Là sức mạnh đến từ sinh mệnh.

Ở nơi xa xôi,

Em có giống anh.

Nghe thấy tiếng gọi của anh.

Yêu là một loại tín ngưỡng,

Đưa em về bên anh.

Yêu là một loại tín ngưỡng,

Đưa em về bên anh."

Tuyết nhỏ bay bay trên bầu trời, trên mặt Diệp An đã nước mắt giàn giụa. Tiếng còi xe trên đường phố lấn át những nốt nhạc cuối cùng của bài hát. Đèn xanh đã bật lên vài lần, Diệp An cầm lấy cây gậy gỗ, đứng dậy, từng bước chập chững đi về.

Màn đêm buông xuống, ông già này đã đi hết cả một đời trong giấc mộng.

Trong mơ, thiếu niên nắm tay hắn: "Tiểu An, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi nhé!"