Chiếc dù trong tay Đường Dật không lớn, khó khăn lắm mới có thể che chắn được chút mưa gió cho một người đàn ông to lớn. Hiện tại có hai người đi dưới, Đường Dật còn cố ý nghiêng chiếc dù trong tay sang phía Diệp Minh Xuyên một chút, khiến cho nửa bên thân mình hắn phải ở ngoài dù.
Diệp Minh Xuyên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Đường Dật nghiêng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên một cái, thấy hắn ta có vẻ mặt như đi vào cõi thần tiên, lại im lặng quay đầu lại. Hắn và hắn ta đã có gần 60 năm không thân cận như vậy.
60 năm. Diệp Minh Xuyên từ một thiếu niên không biết sự đời đã biến thành nam thần quốc dân. Còn hắn, chỉ là ngày qua ngày già đi, rồi lại được tái sinh trong một thân xác mới.
Chẳng qua, thế gian này làm gì có nhiều sinh sinh tử tử cùng tình yêu để mà tiêu xài, duyên phận giữa bọn họ đã sớm nên kết thúc rồi.
Hạt mưa lớn nhỏ giọt trên chiếc dù đen tạo ra tiếng động lộp bộp. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt xung quanh, ánh sáng lấp loé trong làn nước mưa bắn tung tóe.
“Cẩn thận!” Thấy Diệp Minh Xuyên sắp dẫm vào vũng nước, Đường Dật nắm lấy cánh tay hắn ta, lên tiếng nhắc nhở.
“À, cảm ơn.” Diệp Minh Xuyên kịp thời thu chân phải vừa bước ra lại, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Dật, lại thấy nửa thân mình hắn đang ở trong mưa.
Đường Dật buông tay ra, tiếp tục đi về phía có ánh sáng phía trước. Diệp Minh Xuyên lúc này lại đột nhiên vươn tay nắm lấy chiếc dù trong tay hắn, nói: “Tôi cầm đi.”
Dựa vào tính cách của Diệp Minh Xuyên, cho dù hắn ta hiện tại không muốn đưa chiếc dù này cho hắn, lát nữa chiếc dù này vẫn sẽ nằm trong tay hắn ta. Đường Dật buông tay, đưa chiếc dù cho Diệp Minh Xuyên.
Diệp Minh Xuyên làm còn quá đáng hơn Đường Dật. Hắn ta hầu như che toàn bộ chiếc dù lên đầu Đường Dật, hoàn toàn không quan tâm mình có bị ướt sũng trong mưa hay không.
Đường Dật vốn định lên tiếng bảo Diệp Minh Xuyên nghiêng chiếc dù về phía hắn ta một chút nhưng nghĩ lại, hắn ta hiện tại nói gì thì Diệp Minh Xuyên cũng sẽ không nghe, hắn cần gì phải làm điều thừa!
Vào nhà, Đường Dật bật đèn, nhìn Diệp Minh Xuyên đang ướt sũng, nói với hắn ta: “Anh cứ ngồi đây một lát đi, tôi đi nấu cho anh một chén cháo đậu đỏ.”
Diệp Minh Xuyên nhìn quần áo trên người Đường Dật vẫn còn đang nhỏ nước, nói một câu: “Không cần, cậu thay quần áo trước đi, tôi lập tức phải đi rồi.”
“Đậu đỏ đều đã nấu chín, không tốn nhiều thời gian đâu.” Đường Dật vừa nói vừa đi vào bếp.
Diệp Minh Xuyên đứng tại chỗ đánh giá phòng khách nhà Đường Dật. Trong phòng khách bố trí vô cùng đơn giản: một chiếc sofa, một cái TV, một chiếc bàn trà vuông. Chẳng hề có nửa điểm bừa bộn như lời Đường Dật nói. Trong phòng bếp bên phải, Đường Dật mặc chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm, đứng trước quầy bếp, bắt tay vào nấu cháo một cách có trật tự.
Mười mấy phút sau, Đường Dật đã thay quần áo xong, bưng đến cho hắn ta một chén cháo đậu đỏ.
Diệp Minh Xuyên cầm muỗng khuấy hai cái trong chén, sau đó đưa một ngụm vào miệng. Hắn ta nhíu mày, mở miệng nói: “Đậu đỏ và gạo nấu hơi nhừ, lần sau nhớ cho thêm đường.”
Diệp Minh Xuyên nói xong lời này, bản thân cũng ngây người. Lần sau… Lấy đâu ra lần sau?
Đường Dật ngồi ở một bên không đáp lời, nhìn dáng vẻ Diệp Minh Xuyên lúc này lại thấy có chút buồn cười. Trước kia hắn làm cháo đậu đỏ thì hay cho rất nhiều đường và thêm vài quả táo đỏ. Chỉ là sau này hắn già rồi, không thể ăn nhiều đường như vậy nữa, răng cũng bắt đầu rụng, cho nên khẩu vị tự nhiên cũng nhạt đi rất nhiều và càng thích những thứ mềm nhừ hơn.
Chỉ là không ngờ Diệp Minh Xuyên vẫn thích ăn đồ ngọt như vậy.
…
Kết quả cuối cùng, chén cháo đậu đỏ này lại không còn sót lại một chút nào.