Chương 31

Trời mưa lớn như vậy, muôn vàn hạt mưa nối thành chuỗi, kết thành một màn mưa dày đặc. Trên bầu trời xuất hiện một tia chớp màu tím, hệt như một con rồng uốn lượn, ngay sau đó là tiếng sấm ầm vang. Đường Dật đứng ở góc đường, chuẩn bị đón một chiếc taxi về nhà.

Nhưng nơi đoàn phim chọn vốn là nơi hẻo lánh, hơn nữa hôm nay mưa lớn như thế, muốn bắt được một chiếc taxi nói dễ hơn làm. Giữa chừng, Chu Dao gọi điện thoại đến, hỏi hắn có cần cô đến đón hắn về nhà không. Đường Dật từ chối, nói rằng hắn vẫn chưa quay xong cảnh diễn.

Mưa lớn quá, Đường Dật không yên tâm để một cô gái như Chu Dao lái xe trong thời tiết này.

Cây cối hai bên đường bị gió lớn quật đến lung lay sắp đổ. Đường Dật đã 3-4 năm chưa thấy trận mưa nào lớn như vậy. Hắn vươn tay hứng những hạt mưa, thấy chúng bắn tung tóe trong lòng bàn tay hắn, sau đó cười cười, rụt tay về.

Diệp Minh Xuyên vốn dĩ đã lái xe đi được khá xa nhưng không hiểu sao trong đầu lại đột nhiên hiện ra bộ dạng cô đơn chật vật của Đường Dật đứng ở góc đường, lại có vài phần không đành lòng. Hắn ta dứt khoát quay đầu xe, lái trở lại.

Quả nhiên, Đường Dật vẫn đứng ở góc đường. Nước mưa không ngừng chảy dọc theo khuôn mặt hắn. Quần áo ướt sũng dính sát vào người. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng cũng đủ khiến Diệp Minh Xuyên động lòng trắc ẩn.

Hắn ta lái xe đến bên cạnh Đường Dật rồi dừng lại, hạ cửa kính xe xuống, đưa chiếc dù màu đen trên ghế phụ ra ngoài, nói với người bên ngoài: “Cầm lấy đi.”

Đường Dật sững sờ một chút. Hắn thật không ngờ lúc này lại có người đến đưa dù cho hắn mà người đưa dù này, lại là Diệp Minh Xuyên.

Nhưng dù thế nào thì lòng tốt này hắn cũng phải nhận. Đường Dật tiếp nhận chiếc dù Diệp Minh Xuyên đưa, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Tâm trạng Diệp Minh Xuyên sau khi đưa dù cũng không nhẹ nhõm hơn được bao nhiêu. Hắn ta kéo cửa sổ xe lên, liền lái xe đi.

Đường Dật mở dù, nhìn chiếc Spyker màu đen dần dần biến mất trong tầm mắt mình, hơi nở một nụ cười nhưng nụ cười đó lại biến mất ngay lập tức.

Nhưng điều Đường Dật càng không ngờ tới là, hắn cầm dù đi chưa đầy 50 mét, chiếc Spyker màu đen kia không ngờ lại một lần nữa dừng lại bên cạnh hắn.

Người trong xe hạ cửa kính xuống, nói với hắn: “Lên xe đi, tôi đưa cậu về.”

Đường Dật hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên trong xe, lại từ chối: “Không cần, cảm ơn.”

Nếu là ngày thường, lúc này Diệp Minh Xuyên hẳn phải đạp ga lái xe đi thẳng. Nhưng hôm nay không hiểu sao hắn ta lại cảm thấy có chút không cam lòng, vì thế lại nói: “Lên đi. Bây giờ ở đây làm gì có taxi nào, cậu không phải là muốn đi bộ về nhà đấy chứ.”

Đường Dật trả lời: “Thật sự không được thì tôi sẽ tìm một khách sạn gần đây ở tạm một đêm… Tóm lại, cảm ơn Diệp ảnh đế.”

Diệp Minh Xuyên mở cửa xe bước ra. Chiếc dù hắn ta đã cho Đường Dật, lúc này hắn ta liền dầm mưa. Hắn ta nói với Đường Dật: “Xung quanh đây không có khách sạn nào đâu. Ngày đó con phố bên cạnh đúng là có một nhà gay…” Nói đến đây, Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên không nói nữa.

“Cái gì?” Đường Dật hỏi.

Diệp Minh Xuyên lắc đầu. Nước mưa từ khoảnh khắc hắn ta bước ra khỏi xe đã làm ướt sũng tóc hắn ta. Hắn ta nói với Đường Dật: “Không có gì. Lên xe đi, tôi không thu tiền cậu là được.” Thấy Đường Dật còn đang do dự, hắn ta lại bổ sung: “Đừng có lề mề, đợi thêm lát nữa nước sơn xe tôi cũng bị mưa xối đi hết rồi.”

Đường Dật nhìn Diệp Minh Xuyên quần áo đã ướt hơn nửa, nhíu mày, cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy làm phiền Diệp ảnh đế.”