Chương 27

So với cô, Đường Dật lại bình tĩnh hơn nhiều. Từ đoàn phim về nhà, hắn vẫn ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, không hề chịu chút ảnh hưởng nào từ Diệp An.

Buổi tối, hắn lại nhận được điện thoại từ đoàn phim, nói là ngày mai làm hắn đến đoàn phim để quay xong hết những cảnh còn lại.

Đường Dật tự nhiên sẽ không từ chối, huống hồ đoàn phim cũng sẽ không cho hắn cơ hội từ chối. Hắn kể tin tức này cho Chu Dao, cô ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó nói với cậu: “Quay xong sớm cũng tốt. Chị trong tay còn có mấy cái thông cáo, chờ chị chọn lựa kỹ cho cậu.”

“Cảm ơn chị Chu.”

Bên kia Chu Dao lại ngừng một lát, bỗng nhiên hỏi cậu: “Đường Dật, cậu có từng nghĩ đến chuyện rời khỏi giới giải trí không?”

Đường Dật suy nghĩ một chút, đáp lời: “Chị Chu, em không sao cả. Nếu chị cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, em sẽ nghe theo chị.”

“Được, chị biết rồi.”

*

Diệp Minh Xuyên về đến nhà đã là hơn mười giờ tối. Hắn ta tắm rửa xong liền đi ngủ.

Hắn ta nằm mơ, trong mơ là một ngôi làng nhỏ trên núi tương tự như miêu tả trong Gió Ấm. Núi xanh nước biếc, hoa thơm chim hót. Hắn ta lang thang đi dạo vô định trong ngôi làng này, cho đến khi thấy dưới một gốc cây hòe khổng lồ có đứng một người, đó chính là hắn ở một hình dáng khác.

Đó là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, mặc chiếc áo sơ mi trắng cũ nát, ánh mắt lộ vẻ mông lung, giống một con thú nhỏ cô độc đáng thương. Đây là hình ảnh Diệp Minh Xuyên chưa bao giờ từng thấy ở chính mình.

Hắn ta vẫn luôn cho rằng mình tỉnh lại đã là một thanh niên, lại không ngờ có một ngày còn nhìn thấy hình thái trẻ con của chính mình. Diệp Minh Xuyên cảm thấy rất mới lạ nhưng lại có chút kỳ quái không nói nên lời.

Cái chính mình bé nhỏ ấy hình như nhìn thấy gì đó, trong mắt bỗng phát ra ánh sáng khác thường, khóe miệng từ từ cong lên.

Hắn ta quay đầu theo tầm mắt của chính mình kia, thấy cách đó không xa có một cậu bé đang chạy về phía này.

Mọi thứ trong mắt hắn ta đều rõ ràng và trong suốt, chỉ có cậu bé này dường như bị một tầng sương trắng đậm đặc bao phủ. Hắn ta không nhìn rõ mặt cậu bé, thậm chí không nghe được cậu bé đang nói gì, chỉ có thể nhìn cậu bé chạy đến trước mặt chính mình dưới gốc cây hòe. Hắn ta không biết cậu bé nói gì với chính mình, nhưng nụ cười trên mặt hắn ta kia ngày càng lớn hơn.

Sau một lúc rất lâu, hắn ta bỗng nhiên nghe thấy cậu bé kia nói với hắn ta: “Gọi là Diệp Minh Xuyên được không?”

Câu nói này là nói với chính mình dưới gốc cây hòe nhưng dường như cũng là nói với hắn ta.

“Diệp trong Diệp An, Minh trong ngày mai, Xuyên trong sông ngòi.”

Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên, Diệp, Minh, Xuyên…

Từ ngày tỉnh lại, hắn ta đã biết mình tên là Diệp Minh Xuyên nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới, vì sao mình lại tên là Diệp Minh Xuyên.

Mọi chuyện trên đời đều cần chú trọng một chữ duyên.

Diệp Minh Xuyên tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Hắn ta ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Hắn ta đã quên gần hết mọi thứ gặp trong mơ nhưng trong đầu lại không ngừng quanh quẩn một câu:

“Gọi là Diệp Minh Xuyên được không?”

“Diệp trong Diệp An, Minh trong ngày mai, Xuyên trong sông ngòi…”

Diệp trong Diệp An…

Diệp An…

Diệp Minh Xuyên khẽ gọi tên này, như thể cả trái tim hắn ta lập tức được lấp đầy. Hắn ta không nhìn thấy ánh mắt của chính mình nhưng khi niệm ra cái tên này, nó chứa đựng đầy sự dịu dàng, dường như có thể ứa ra nước mắt.