Diệp An chụp xong cảnh diễn thì nhận được điện thoại của Tiếu Đằng, nói là buổi tối muốn mời cô đi ăn cơm. Lúc ấy Diệp An đang ngồi trong xe, cô quay đầu lén nhìn Chu Sâm Vũ một cái, rồi nói vào điện thoại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua.”
Chờ Diệp An cúp điện thoại, Chu Sâm Vũ đang lái xe quay đầu nhìn cô, hỏi: “Ai đấy?”
Diệp An không nói thật với người quản lý của mình, chỉ nói: “Bạn học đại học, nói là muốn mời tôi ăn cơm.”
Chu Sâm Vũ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi dặn dò: “Cô ra ngoài tự mình chú ý một chút, đừng để bị người khác phát hiện. Mấy ngày nay vì chuyện của cô với Diệp Minh Xuyên mà bọn paparazzi đang dòm chừng cô đấy!” Hắn ta dừng một chút, lại hỏi Diệp An: “Còn nữa, người bạn học đó có thể tin tưởng được không?”
“Không sao.”
Chu Sâm Vũ gật gật đầu, nói tiếp: “Chuyện của Đường Dật cô cũng không cần xen vào, chuyên tâm đóng phim là được.”
Diệp An lộ ra vẻ mỉm cười trên mặt: “Cảm ơn anh Chu.”
“Thôi được rồi, tối nay tôi còn có chút việc, cô ở bên ngoài tự mình cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
*
Vào buổi tối, Diệp An đi đến nhà hàng đã hẹn với Tiếu Đằng.
Tiếu Đằng là tổng giám đốc của Đình Vũ, cũng là sếp của công ty Diệp An. Hắn mặc một bộ âu phục màu xanh biển, trong tay cầm ly rượu vang đỏ. Thấy Diệp An đến, hắn cười nói: “Cô đã đến rồi, Diệp An.”
Diệp An đứng cạnh bàn. Tiếu Đằng gần 30 tuổi, tướng mạo anh tuấn, giá trị tài sản hàng trăm triệu nhưng đến nay vẫn độc thân. Biết bao cô gái muốn được cùng vị tổng tài này dùng bữa tối nhưng Diệp An cố tình lạnh mặt hỏi: “Tiếu tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tiếu Đằng thấy Diệp An có thái độ này cũng không giận, thậm chí mắt còn sáng lên. Trong đầu hắn đại khái đang nghĩ: Oa! Cô gái này thật thanh thuần không làm màu, hoàn toàn không giống mấy kẻ lẳиɠ ɭơ bên ngoài.
Tiếu Đằng lắc nhẹ ly rượu trong tay, nói với Diệp An: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Tiếu Đằng thấy Diệp An đặt chiếc túi da nhỏ sang một bên ghế, ngồi xuống rồi, hắn mới hỏi: “Cô và Diệp Minh Xuyên là chuyện gì thế?”
Biểu cảm trên mặt Diệp An càng thêm lạnh nhạt, cô hỏi ngược lại: “Tiếu tổng, chuyện này không liên quan gì đến ngài, phải không?”
Ánh đèn xung quanh lờ mờ, có người phục vụ mặc áo bành tô đang kéo đàn violin ở một bên. Tiếu Đằng chỉnh lại sắc mặt, nói: “Diệp An, tôi không hy vọng cô có bất cứ dây dưa gì với người đàn ông khác. Còn nữa, gọi tôi là Tiếu Đằng là được.”
“Tiếu tổng…”
Tiếu Đằng chặn lời Diệp An: “Gọi là Tiếu Đằng.”
“Được rồi, Tiếu Đằng. Tôi nghĩ anh cũng không có quyền quản tôi có liên lụy với người đàn ông khác hay không.”
“Diệp An, tôi thích cô.” Tiếu Đằng nhìn thẳng vào mắt Diệp An, hỏi: “Làm bạn gái tôi được không?”
Diệp An sững sờ, không nghĩ Tiếu Đằng lại nói điều này với cô. Cô cúi đầu, trầm tư một lúc, rồi trả lời: “Thật xin lỗi, có thể cho tôi một thời gian để suy xét không?”
*
Chu Dao rất nhanh đã biết chuyện Đường Dật gặp phải ở Vạn Đại hôm đó. Cô tỏ ra hết sức bình tĩnh trước mặt Đường Dật. Đầu tiên, cô an ủi cậu qua điện thoại, nói với cậu rằng sau này sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa. Sau khi cúp điện thoại, cô xé nát hợp đồng trong tay thành từng mảnh.
Cô ngàn phòng vạn phòng nhưng không ngờ công ty của mình lại muốn hãm hại Đường Dật. Có thể khiến vài nhân vật cỡ lão làng trong công ty và người mới cô đang dẫn dắt cùng nhau gặp chuyện xấu, e rằng chỉ có thể là Tiếu Đằng - tổng tài của Đình Vũ.
Hơn nữa, lần này không thành công thì không đảm bảo Tiếu Đằng có còn hậu chiêu gì khác hay không, còn có Chu Sâm Vũ nữa. Chu Dao ngày càng cảm thấy việc cô bảo vệ Đường Dật lúc này, e rằng phải đem cả mạng già ra đánh cược.