Chương 21

"Nhìn xem da thịt non mịn của cậu kìa, chậc chậc, vừa nhìn đã biết chưa từng nếm trải khổ cực. Bây giờ ngoan ngoãn xin lỗi, về sau đi theo chúng tôi tự nhiên vẫn được sống sung sướиɠ." Lưu tổng lại giơ tay muốn sờ lên mặt Đường Dật.

Bốp!

Đường Dật gạt phăng cái móng heo béo múp của Lưu tổng đang duỗi tới. Hắn mặc kệ sắc mặt xanh lét của lão ta, đi đến trước bàn, nhìn ba người còn lại đang ngồi đó, mở miệng hỏi: "Hôm nay các người không định để tôi đi, phải không?"

Giọng hắn bình tĩnh, mặt không chút biểu cảm.

Tần tổng không nhanh không chậm rút ra một bao thuốc, châm lửa hút một hơi thật sâu, rồi nhả khói ra. Khói trắng lượn lờ trong phòng, Tần tổng chậm rãi mở lời: "Đường Dật à, cậu đã đến đây hôm nay thì nên biết hậu quả chứ. Cậu nghĩ bốn chúng tôi để cậu đến đây xem không công sao?"

"Tôi biết rồi… ha ha… Được thôi… Được thôi!"

Đường Dật cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị.

Bạn thấy đấy, Diệp An mười chín tuổi và Đường Dật hai mươi ba tuổi dường như đã tình cờ hội ngộ trong định mệnh. Cả hai đều bị người khác ép buộc, đều rơi vào đường cùng và đều…

Trong màn đêm vô tận đó, ngay cả ánh đèn cũng trắng nhợt. Hắn bị những người đàn ông kia đè xuống dưới thân, điều duy nhất hắn có thể làm là xua đuổi thiếu niên ngây thơ không biết gì kia đi.

Sau đó, lặng lẽ chịu đựng.

Dù là đau đớn thể xác hay giày vò tinh thần, ít nhất tất cả những hành hạ hắn gặp phải sẽ không lặp lại trên người thiếu niên. Hai người họ luôn có một người có thể giữ được sự toàn vẹn, như vậy đã là rất tốt rồi.

Hắn đã nghĩ mình sẽ cô độc chết đi trong đêm dài dằng dặc đó.

Nhưng cuối cùng, hắn sống sót.

Chỉ là thiếu niên cũng đã rời đi, không bao giờ quay trở lại nữa.

Diệp An mười chín tuổi sẵn lòng chịu đựng mọi đau khổ vì Diệp Minh Xuyên. Vậy còn Đường Dật hai mươi ba tuổi thì sao? Hắn không cần phải bảo vệ ai nữa nhưng vẫn lại lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Chỉ là sau khi người dùng để uy hϊếp duy nhất của hắn rời đi, hắn đã tự mình mọc ra lớp áo giáp cứng rắn. Vậy bây giờ, hắn còn gì phải sợ hãi nữa?

Đường Dật xách chai rượu vang đỏ nhẹ nhàng lắc lư vài cái, sau đó đột nhiên va mạnh xuống góc bàn. Choang một tiếng, rượu đỏ văng tung tóe, nhỏ giọt trên khăn trải bàn trắng, hệt như hoa hồng nở rộ trên nền tuyết khắc nghiệt mùa đông, quyến rũ dị thường.

Mấy vị lão tổng đều giật mình.

Có người lớn tiếng kêu lên: "Đường Dật, cậu đang làm cái gì?"

Đường Dật đưa tay chạm vào phần sắc nhọn của mảnh chai vỡ. Máu lập tức rỉ ra, khóe miệng hắn nhếch lên, trên mặt mang theo vài phần cảm giác điên cuồng.

"Làm gì ư? Tôi là kẻ không sợ chết, dù sao cũng chỉ là một cái mạng rẻ mạt. Nếu mấy vị lão tổng đây sẵn lòng đánh đổi mạng để chơi với tôi một ván, tôi tự nhiên nguyện ý phụng bồi tới cùng!"

Lưu tổng phía sau hắn tiến lên tóm lấy tay trái Đường Dật. Đường Dật quay đầu lại, dùng hai tay đâm mạnh chai rượu trong tay vào Lưu tổng.

Không hề có nửa điểm do dự.

Lưu tổng vội vàng buông tay, nhảy lùi lại một bước.

Mảnh thủy tinh cuối cùng đâm bị thương cổ tay Đường Dật. Hắn lạnh lùng rút mảnh thủy tinh đang ghim sâu vào da thịt ra. Máu đỏ tươi ồ ạt chảy, uốn lượn trên cổ tay trắng nõn, yêu diễm mà chói mắt.

Thế nhưng hắn dường như không hề hay biết, khóe môi vẫn mỉm cười.

"Kẻ điên…" Có người lẩm bẩm thành tiếng.