Vì bị ngăn cách bởi mạng internet nên lời lẽ của mọi người càng thêm không kiêng nể.
"Mịa nó, bây giờ đúng là ai cũng dám chia sẻ Gió Ấm. Mấy người có biết Gió Ấm viết về cái gì không? Đừng có đến làm nam thần của tôi ghê tởm được không?"
"Muốn nổi tiếng đến phát điên rồi hả, chỉ biết ôm đùi Diệp ảnh đế! Có thể giữ chút liêm sỉ được không!"
"Người không hiểu thì hân hoan chúc mừng Gió Ấm kết thúc, người hiểu lại ảm đạm mất hồn sau ngọn đèn dầu tàn lụi."
"Bán thân! Ghê tởm!"
"…"
Đường Dật ném điện thoại sang một bên, dựa vào sofa nhắm mắt lại, quên cả ăn mì gói.
Vô Hồi (không về) là bút danh mà Diệp An đã dùng khi viết Gió Ấm. Ban đầu, các fan đều suy đoán cái tên Vô Hồi này có ẩn ý. Đáp án sát nhất là có người đoán tác giả đang chờ đợi một người không quay lại. Nhưng sau này, không ai còn để ý đến cái tên đó nữa, giống như nó chỉ là một danh xưng, chẳng khác gì Cẩu Đản, Đại Bảo.
Cùng ngày, Diệp Minh Xuyên cũng đăng một bài trên Weibo, chỉ có một câu cùng một bức ảnh.
Gió Ấm thật sự kết thúc rồi sao?
Bức ảnh đính kèm là một tờ giấy trắng, trên đó dùng lối chữ Sấu Kim Thể viết: Gió Ấm Vô Hồi (gió ấm không về).
Đường Dật nhìn tên Diệp Minh Xuyên, rồi nhìn dòng chữ trên bức ảnh, trong khoảnh khắc bỗng thấy vô cùng châm chọc!
Hắn ta không nhớ gì cả! Không biết gì cả!
Dường như chỉ có Diệp An là người bị thời gian bỏ rơi, chờ đợi người không trở lại, tìm kiếm người sẽ không về. Vì thế hắn mệt mỏi, hắn phải đi. Hắn vốn dĩ đã đi rồi nhưng cuối cùng lại bị thời gian kéo trở lại một giao điểm khác.
*
Tiết Phong bảo học trò của mình, cũng là Phó đạo diễn của Từ Kính là Vương Dương lập danh sách diễn viên đã được chọn, rồi gửi riêng cho ông và Diệp Minh Xuyên mỗi người một bản.
Diệp Minh Xuyên nhận được danh sách đúng lúc vừa đăng Weibo xong. Hắn ta bấm vào file danh sách, lướt qua một lượt từ trên xuống dưới.
Trần Ca - Diệp Minh Xuyên
Lý Tử Du - Diệp An
Bạch Ngạn - Lương Nhạc
…
Đại bộ phận nhân vật đều không khác biệt lắm so với suy nghĩ của hắn ta. Chẳng qua, khi nhìn thấy cái tên Đường Dật, ánh mắt Diệp Minh Xuyên khựng lại, chau mày nhưng cuối cùng cũng không làm gì.
Hắn ta không thích Đường Dật, thứ nhất là vì Đường Dật có chút tâm tư không nên có với hắn ta, thứ hai là vì nhân phẩm của Đường Dật tồn tại vấn đề rất lớn.
Sự việc của Diệp An lần trước đã cho thấy rõ điều đó. Một người như vậy nếu đưa vào đoàn phim rất có thể sẽ là một phiền toái lớn. Nhưng hiện tại Đạo diễn Tiết đã quyết định vai diễn, hắn ta cũng ngại lên tiếng xen vào.
Ngón tay trái Diệp Minh Xuyên gõ nhẹ lên mặt bàn một lúc, rồi cầm điện thoại gọi cho trợ lý.
"Cậu đi liên hệ với tác giả Gió Ấm một chút, tôi muốn mua bản quyền Gió Ấm."
Trong điện thoại truyền đến giọng trợ lý hơi khàn: "Tôi đã liên hệ với trang web từ hôm qua rồi, họ nói Vô Hồi năm đó không ký hợp đồng với trang web nên họ cũng không có cách liên lạc của Vô Hồi."
"Vậy à…" Diệp Minh Xuyên gõ thêm hai cái lên mặt bàn rồi dừng lại, nói với trợ lý: "Cậu thử tìm thêm đi, nếu thật sự không tìm được thì thôi vậy."
Nói xong, không đợi trợ lý kịp nói, Diệp Minh Xuyên lại hỏi thêm một câu: "Cậu bị cảm à?"
"À… Vâng, có chút."
"Uống nhiều nước ấm vào nhé." Diệp Minh Xuyên nói.
Mặc dù trợ lý cảm thấy lời khuyên của ảnh đế vô cùng ngớ ngẩn nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn.
Uống nhiều nước ấm vào sao? Anh ta nhớ rõ lần trước Diệp An bị cảm, Diệp ảnh đế cũng nói y hệt như vậy.