Nhân vật mà Đường Dật muốn thử vai lại là một tên quan quân Nhật Bản, gϊếŧ người không ghê tay, xuất hiện không nhiều nhưng lại đặc biệt say mê hí kịch.
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Chu Dao phản đối Đường Dật tham gia thử vai lần này, vì nhân vật này quá dễ gây tranh cãi và thu hút anti-fan.
Đóng vai một tên quan quân Nhật vốn đã dễ bị "ném đá", cố tình tên quan quân này lại còn gϊếŧ người như ma. Nhưng lúc đó Đường Dật đã nói thế nào nhỉ? Hắn nói các vai khác đều có lực cạnh tranh quá lớn, hơn nữa Diệp Minh Xuyên không nhất định nhìn trúng hắn nên hắn mới chọn một nhân vật cơ hồ không ai muốn.
Lúc đó Chu Dao hận không thể lấy một xô phân đổ một cái vào đầu Đường Dật, dù sao trong đầu hắn đã chứa một xô phân rồi, cũng chẳng ngại bồi thêm một xô nữa.
Khi cảm thấy hơi mệt mỏi, Đường Dật quay đầu nhìn ra ngoài sảnh lớn. Xuyên qua khung cửa sổ kính sát đất màu nhạt, hắn thấy hai chiếc ô tô đang tiến đến từ hai hướng khác nhau.
Một chiếc là Chevrolet màu bạc và chiếc còn lại là Spyker màu đen.
Đường Dật biết đó là xe của Diệp Minh Xuyên.
Đường Dật thu hồi tầm mắt, cúi đầu, an tĩnh ngồi trên ghế. Bên cạnh hắn, Chu Dao nhìn thoáng qua điện thoại rồi đứng dậy, nói với hắn: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi lên thôi."
Đường Dật không rõ có phải Chu Dao cố tình bảo hắn đi lên ngay lúc này vì thấy Diệp Minh Xuyên đến hay không nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Đường Dật thoáng thấy người bước xuống từ chiếc Chevrolet đó là Diệp An.
*
Diệp Minh Xuyên vừa đậu xe xong, liền thấy Diệp An và Chu Sâm Vũ bước xuống từ chiếc Chevrolet đối diện.
Chu Sâm Vũ là người quản lý của Diệp An, hôm nay đưa Diệp An đến là điều hết sức bình thường.
Hắn ta rút chìa khóa, bước xuống xe. Bên kia, Diệp An vừa lúc thấy hắn ta, đi nhanh hai bước về phía hắn ta, cười nói: "Hai ngày trước cảm ơn Diệp ảnh đế đã ra tay cứu giúp. Hôm nào rảnh, để em mời anh một bữa cơm."
Hôm nay Diệp An mặc một chiếc váy Chiffon trắng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng nhỏ màu hồng nhạt, trông vừa tươi tắn lại vừa nghịch ngợm. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, thái độ rất chừng mực.
"Đã mời rồi mà." Diệp Minh Xuyên mỉm cười.
Diệp An kêu lên: "Cái đó đâu phải em mời đâu, cuối cùng chẳng phải anh trả tiền sao!"
Diệp Minh Xuyên chỉ cười không nói gì.
Bên cạnh, Chu Sâm Vũ giơ tay trái xem đồng hồ, nói với Diệp An: "Thôi Diệp An, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên đi lên thôi."
"Vậy Diệp ảnh đế, em lên trước nhé. Lần sau em nhất định sẽ mời anh ăn cơm!"
Diệp Minh Xuyên gật đầu: "Được, khi nào rảnh thì đi."
Diệp An vừa định quay đi, lại quay đầu hỏi một câu: "Diệp ảnh đế không đi lên cùng luôn sao?"
Diệp Minh Xuyên lắc đầu. Hiện tại hắn ta không tiện đi cùng bất cứ nữ diễn viên nào đến thử vai. Huống hồ…
Diệp Minh Xuyên mím môi, huống hồ là ban ngày, cũng không có gì cần phải giấu diếm cả.
Ước chừng Diệp An và Chu Sâm Vũ đã lên, Diệp Minh Xuyên mới chậm rãi bước vào Đằng Hướng. Trên mặt hắn ta luôn giữ nụ cười, mỗi khi có nhân viên Đằng Hướng chào hỏi, hắn ta đều gật đầu đáp lại.
Trông hắn ta thật sự là người có tính tình rất tốt.
*
Những nhân vật nhỏ, ít cảnh xuất hiện được thử vai trước nên không lâu sau đã đến lượt Đường Dật.
Điều khiến Chu Dao không ngờ tới là, hóa ra vẫn có thêm hai người đến tranh giành vai quan quân Nhật này với Đường Dật. Khi nhìn thấy họ, Chu Dao thực sự muốn cảm tạ trời đất.
Đạo diễn tuyển chọn sẽ ra đề ngay tại chỗ. Đề dễ hay khó, chỉ có thể xem vận may của từng người. Nhưng vì có nhiều người cùng thử vai nên đề tài được đưa ra cho mỗi người đều tương đối giống nhau.
Đường Dật cùng hai người thử vai quan quân khác cùng nhau bước vào phòng. Vừa vào cửa, hắn đã thấy Diệp Minh Xuyên ngồi ở giữa mọi người, mặc vest sẫm màu, tay cầm bút máy trắng, ánh mắt và khóe miệng đều mang ý cười.