Chương 10

"Cậu xem những minh tinh chia sẻ tin tức kết thúc Gió Ấm trên Weibo đó, có mấy người thật sự thích cuốn tiểu thuyết này? Lại có mấy người đã từng đọc nó? Không phải vì Diệp Minh Xuyên đã sớm định làm phim chuyển thể nên muốn mượn cơ hội này "xuất đầu lộ diện" sao? Thật ra Weibo này cậu đăng cũng được, không đăng cũng chẳng sao nhưng chị sợ đến cuối cùng nửa giới giải trí đều chia sẻ, nếu cậu không đăng, lại có một đám fan muốn làm ầm lên."

"Em biết rồi chị Chu." Đường Dật cúi đầu, nghịch điện thoại trong tay, nghĩ một lát rồi đăng nhập Weibo. Thấy trang đầu tràn ngập tin tức về việc Gió Ấm kết thúc, hắn chợt mỉm cười. Cũng không biết Diệp Minh Xuyên có tìm được tác giả Gió Ấm không, nếu hành động chậm một chút, e là sẽ bị ném vào lò thiêu mất.

Thấy đèn xanh sắp bật, Chu Dao quay đầu nhìn Đường Dật một cái, thấy hắn đang chia sẻ bài đăng cô vừa nói, cô liền bổ sung: "Gió Ấm thì cậu đừng nghĩ nữa. Diệp Minh Xuyên sẽ không dùng cậu đâu."

"Vâng, em biết." Đường Dật tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó từ từ nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế mềm mại.

*

Địa điểm thử vai được sắp xếp tại công ty giải trí Đằng Hướng, nằm ở trung tâm thành phố. Họ bị kẹt xe suốt gần một tiếng nên khi đến Đằng Hướng đã là 9 giờ.

Tuy nhiên cũng không tính là muộn, thậm chí còn khá sớm. Đằng Hướng thông báo bắt đầu lúc 9 giờ rưỡi, hiện tại mọi người còn chưa đến. Chu Dao dẫn Đường Dật ngồi ở sảnh lớn tầng một.

Theo lẽ thường, người quản lý thường sẽ yêu cầu diễn viên đọc kỹ và nghiền ngẫm nhân vật trước buổi thử vai.

Nhưng Chu Dao thì không, ít nhất là hôm nay. Cô mong Đường Dật cách xa Diệp Minh Xuyên một chút, tốt nhất là vĩnh viễn không cần gặp mặt để hắn còn có thể giữ cái đầu tỉnh táo mà làm việc.

Dù Chu Dao không nói, Đường Dật vẫn tự mình ôn lại nội dung Từ Kính trong đầu.

Bộ phim này do chính Diệp Minh Xuyên đầu tư sản xuất, cũng là chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên. Tên phim lấy từ bài "Điệp Luyến Hoa" của Vương Quốc Duy: "Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ" (Điều khó giữ nhất trên đời là nhan sắc tàn phai trong gương và hoa rơi lìa cành).

Câu chuyện kể về một nghệ sĩ hí kịch tuổi già hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của mình. Anh ta nhất kiến chung tình với một tiểu thư nhà giàu tại hí viện, rồi tìm mọi cách dụ dỗ cô bỏ trốn. Cuối cùng, vì hai trăm đồng bạc, anh ta lại nhẫn tâm vứt bỏ cô.

Tiểu thư nhà giàu cuối cùng cũng lấy một công tử môn đăng hộ đối. Vào đêm tân hôn của cô, người nghệ sĩ hí kịch hát một đêm bài “Quý Phi Say Rượu”. Sau này, quân đội Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, để giữ mạng, anh ta ngày ngày đi diễn cho quân xâm lược, bị người xung quanh khinh thường và phỉ báng. Người yêu cũ nhìn thấy anh ta cũng chỉ với vẻ mặt thất vọng và khinh miệt.

Lại sau đó, tiểu thư nhà giàu vì bị quân xâm lược làm nhục mà đã nhảy sông tự sát. Chồng cô vì báo thù nên gia nhập Đảng Cộng sản nhưng bị bại lộ trong một lần làm nhiệm vụ. Người nghệ sĩ hí kịch vì cứu chồng của người yêu cũ mà mất đi đôi chân.

Khi câu chuyện kết thúc, người nghệ sĩ hí kịch già nua ngồi trước gương, lại hát một vở “Quý Phi Say Rượu”. Giọng hát khàn đặc, thật sự không còn hay nữa nhưng lại càng khiến lòng người thêm chua xót.