Chương 1

Ngày 26 tháng 3 năm 2017.

Trong sảnh lớn của trung tâm thương mại Thế Kỷ, Diệp Minh Xuyên mặc một bộ đồ đen giản dị, tay cầm cây bút máy màu trắng đang cúi đầu không ngừng ký tên cho người hâm mộ.

Trên gương mặt hắn luôn nở nụ cười ấm áp, không hề có chút thiếu kiên nhẫn.

Các fan đã biết tin ảnh đế trẻ tuổi này sẽ đến thành phố H từ mấy ngày trước, nên từ rạng sáng hôm nay đã có mặt ở trước cửa trung tâm thương mại Thế Kỷ để xếp hàng. Giờ đây, toàn bộ khu sảnh đều chật kín người, chen chúc nhau.

Diệp Minh Xuyên lắc lắc cánh tay, nhận lấy chiếc áo phông trắng tinh của một fan, bút lướt nhanh viết tên mình lên, sau đó còn thêm câu "Mỗi ngày vui vẻ" như một lời chúc.

Những fan nữ đứng ngoài vòng bảo vệ lớn tiếng gào thét.

"Diệp ảnh đế, em yêu anh!"

"Diệp Minh Xuyên, em muốn gả cho anh!"

"Diệp ảnh đế, em phải sinh con cho anh!"

Họ la hét lớn đến mức tưởng chừng có thể làm rung chuyển cả đại sảnh.

Diệp An đứng ở giữa dòng người. Hắn cũng đến từ ba giờ sáng nay, ngồi bên ngoài trung tâm thương mại Thế Kỷ hơn bốn tiếng đồng hồ. Tiết trời đầu xuân, đêm vẫn mang theo chút lạnh buốt còn sót lại của mùa đông.

Diệp An lặng lẽ ngồi trên bậc thềm, hắn đã rất già rồi, năm nay cũng đã 80 tuổi, đầu tóc bạc trắng, gương mặt đầy những dấu vết của năm tháng. Xung quanh có vài cô nữ sinh lén nhìn hắn nhưng Diệp An dường như không hay biết, đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào gốc cây hòe cao lớn vừa nhú những chồi non cách đó không xa, ánh mắt đầy trìu mến và thâm tình.

Dù Diệp ảnh đế có sức hút với mọi lứa tuổi nhưng chưa từng có ai thấy một người lớn tuổi như vậy lại đến xếp hàng từ nửa đêm chỉ để gặp Diệp Minh Xuyên. Hơn nữa, trong thời buổi này, những người "dùng cả sinh mệnh để theo đuổi thần tượng" như thế đã không còn nhiều nữa.

Một cô gái nhỏ mặc áo khoác màu vàng nhạt tiến lại gần, hỏi Diệp An: "Ông ơi, hay ông vào siêu thị đằng kia nghỉ ngơi một lát đi, cháu sẽ giữ chỗ cho ông."

Diệp An lắc đầu, cười nói với cô gái: "Không cần đâu cháu, cảm ơn cháu nhé."

Những nếp nhăn trên mặt hắn dồn lại.

"Ông thích Diệp Minh Xuyên lắm ạ?"

Diệp An cúi đầu, im lặng hồi lâu rồi gật đầu, trả lời cô gái: "Đúng vậy, thích lắm."

Giờ đã gần trưa, Diệp An đã đứng đây hơn bảy tiếng. Cô gái nhỏ lúc trước vẫn xếp hàng phía sau hắn, nhiều lần muốn khuyên hắn vào phòng chờ nghỉ một lát nhưng đều bị hắn lắc đầu từ chối.