Chương 6

Tối qua hai người họ thật sự quá cuồng nhiệt.

Khẽ rít một hơi... đau đầu quá.

Những dấu vết còn sót lại khiến Tống Ý bất giác nhớ lại vài ký ức không hợp trẻ em xem. Hình như tối qua chính cô là người chủ động đẩy Thẩm Ngộ ngã xuống giường, cô ngồi vắt ngang lên đùi Thẩm Ngộ, hất tóc ra sau vai đầy gợi cảm, rồi ánh mắt Thẩm Ngộ bỗng nhiên sáng rực, sau đó không hiểu thế nào mà tư thế cả hai lại đổi ngược, Thẩm Ngộ đè cô xuống giường, dùng đôi môi và đầu lưỡi không ngừng lướt qua vẽ lại phần cổ mảnh mai của cô.

Hôn, hôn, hôn. Có gì mà hôn mãi vậy chứ?

Tống Ý nghiêng đầu nhìn vào gương, thấy vùng cổ của mình đã thành một mớ hỗn độn, lần đầu tiên cô phát hiện bên cổ mình còn có một nốt ruồi nhỏ, giờ đây bị bao trùm bởi những dấu vết chồng chất.

Cô giơ ngón tay chạm nhẹ vào nốt ruồi ấy, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Đồ biếи ŧɦái, Thẩm Ngộ!"

Cô phải nhanh chóng chỉnh trang rồi đi gặp chị Trần. Cuộc hẹn hôm nay vốn đã có trong lịch trình từ trước, giờ thì cô lại bị Thẩm Ngộ làm cho ra nông nỗi này, có che giấu cách nào thì cũng không thoát khỏi cặp mắt của chị Trần được.

Thế nên, tốt nhất là đi thẳng tới đó, chủ động nhận sai luôn cho xong.

Tống Ý vội vã túm lấy mái tóc, sơ sơ chải qua hai lượt rồi buộc tạm bằng một sợi dây thun, sau đó bắt đầu rửa mặt và thay đồ trong tốc độ ánh sáng. Đuôi tóc cứng cáp của cô quét qua lại nơi tuyến sau gáy, mỗi lần như thế lại đau đến mức khiến cô hít sâu từng cơn.

Tống Ý nhấc đuôi tóc lên, khó khăn xoay cổ, cuối cùng cũng nhìn thấy phía sau gáy mình trong gương. Cả vùng tuyến thể đã sưng đỏ cả lên, mơ hồ còn có thể thấy rõ vết xước và dấu răng.

Đồ biếи ŧɦái Thẩm Ngộ! Không phải đã cắn rách luôn tuyến thể của mình rồi đấy chứ?

Trong nhận thức của Tống Ý về mối quan hệ tình một đêm, Alpha chỉ cần nhẹ nhàng cắn vài cái lên tuyến thể Omega là đủ, ai cũng là người lớn rồi, chẳng lẽ còn không biết tuyến thể mà bị cắn rách sẽ nguy hiểm cỡ nào sao? May mà người bị là cô, nếu đổi lại là một Omega bình thường, Thẩm Ngộ không chừng đã gây ra án mạng. Đến lúc ấy, một Omega vừa khóc lóc vừa tìm đến cửa, xem Thẩm Ngộ xử lý kiểu gì. Dù gì thì Thẩm Ngộ cũng là người của công chúng mà!

Tống Ý loay hoay trong nhà vệ sinh đến mức người ngợm như bị lật tung. Tình trạng sau gáy này thì trang điểm kiểu gì cũng không che nổi, cuối cùng cô chỉ đành xõa tóc ra để che bớt. Sau đó, cô vụng về dùng máy uốn tóc của khách sạn tự tạo ra một kiểu tóc "giả vờ vô tình mà lại quá cố tình", rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.

Trước khi ra khỏi phòng, Thẩm Ngộ vẫn nằm im không nhúc nhích, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Vẫn ngủ sao? Tống Ý giận đến nghiến răng, đá một phát khiến Thẩm Ngộ lăn từ trên giường xuống đất, rồi hậm hực bỏ đi không thèm ngoái đầu.

Thẩm Ngộ bị đá bất ngờ, ngã cái “bịch” đau đến hoa cả mắt. Cô ôm trán ngồi dậy, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ.

Và... cô phát hiện ra mình không mặc gì cả.

Tối qua hình như... cô gặp phải một Omega?

Chết tiệt, có chuyện lớn rồi.

Thẩm Ngộ còn chưa kịp mặc quần áo đã vội vàng mở điện thoại, tìm ngay số của Đường Lệ - người cuối cùng mà cô nhớ đã cùng ăn tối tối qua, cũng là người cuối cùng cô thấy khi còn tỉnh táo.

Thẩm Ngộ: "Đường Lệ, tôi đang ở đâu vậy?"

Đường Lệ: "Cậu có muốn tự nghe lại xem mình đang nói cái gì không?"

Thẩm Ngộ: "Tôi... Tôi..." Giọng lắp bắp hoảng loạn: "Tôi đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện ra mình không mặc gì cả! Chỗ này hoàn toàn xa lạ! Tôi còn cảm thấy mệt mỏi một cách kỳ lạ... trán với mũi thì đau nhức... tôi..."

Đường Lệ: "Tôi đang vội, nói thẳng vấn đề đi."

Thẩm Ngộ: "Tôi hình như bị người ta cướp mất trinh tiết rồi!"

Đầu dây bên kia bỗng rơi vào một khoảng lặng dài đến đáng sợ.

"Cậu còn có cái đó à?" Đường Lệ khó tin hỏi lại.

Thẩm Ngộ: "Tôi không phải kiểu người tùy tiện như vậy!"

"Rồi rồi, biết rồi." Giọng Đường Lệ nghe có vẻ đang bước nhanh, kèm theo âm thanh hỗn loạn như đang ở chỗ đông người, rõ ràng là không rảnh để phân tích “đại nạn diệt thân” của Thẩm Ngộ: "Cậu hai lăm tuổi rồi, chúc mừng cậu cuối cùng cũng trưởng thành."