Chương 5: Là Thôi nhị gia từ Trường An

Tú Tú mặc một chiếc váy vải thô trắng giản dị, ngơ ngẩn đứng trước hàng rào tre. Tay trái bưng chén, tay phải thỉnh thoảng lại bốc một nắm gạo rải vào chuồng gà.

Suốt mấy ngày nay, đầu óc nàng vẫn chưa thể bình ổn trở lại.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, một nam tử xa lạ chỉ mới quen chưa đầy một ngày lại nói muốn cùng nàng chung sống. Huống chi, người đó còn là thiếu niên tướng quân danh chấn thiên hạ, thế tử của Tùy quốc công.

Không trách được hôm ấy, bọn quan sai vừa thấy công văn hắn đưa ra đã lập tức xanh mặt như cà tím gặp sương, hồn vía bay sạch, chẳng những không dám bắt người mà còn cúp đuôi bỏ chạy.

Hắn nói rằng sẽ thay nàng báo thù, trừng trị Tôn gia, xem như đáp lại ân tình nàng cưu mang hắn. Giọng hắn thản nhiên tựa như chỉ đang nói chuyện ăn cơm, ngủ nghỉ hằng ngày.

Không có gì bất ngờ, trái tim nàng đã rung động.

Nàng bị Tôn gia chèn ép quá lâu rồi. Từ khi cha mẹ lần lượt qua đời, nàng mất đi chỗ dựa duy nhất. Viên minh châu từng được nâng niu trong lòng bàn tay, trong khoảnh khắc rơi xuống bùn đất, dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát nổi.

Chỉ cần nghĩ lại cảnh mình bị nhét vào quan tài hôm đó, toàn thân nàng đã nổi da gà.

Nàng thật sự rất sợ hãi.

Một cô nương mồ côi, không người che chở, hôm nay bị Tôn gia áp bức, ngày mai rất có thể sẽ đến lượt Lý gia, Chu gia.

Nhưng nếu có Thôi Đạo Chi ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ phải kiêng dè.

Điều quan trọng hơn cả là nàng không hề ghét hắn, thậm chí còn có đôi phần… ưa thích.

Trong ngõ Thủy Nguyệt, ngày hè oi bức. Góc tường vang lên tiếng ếch ộp oạp, ve kêu rền không dứt.

Một con gà trống lông vàng óng dường như không vừa ý với sự thất thần của nàng, ngẩng đầu gáy một tiếng chói tai rồi vỗ cánh phành phạch, dùng chiếc mỏ nhọn mổ ngay vào ống chân nàng một cái.

“A!” Tú Tú giật mình tỉnh táo lại. Nàng đặt chén xuống, chống nạnh nhìn nó rồi khẽ đá nhẹ một cái, nửa đùa nửa thật đe dọa: “Ngươi còn dám mổ ta thử xem? Coi chừng ta bắt ngươi hầm canh cho nhị ca ca uống bây giờ đấy.”

Hôm trước Thôi Đạo Chi nói trong nhà hắn đứng hàng thứ hai nên nàng gọi hắn là “nhị ca ca”, mà hắn cũng chẳng phản đối.

Nói đến canh, đại phu dặn rằng người bị thương nên bồi bổ thì vết thương mới nhanh lành. Tú Tú liền rải nốt chỗ gạo kê cho bầy gà, thầm nghĩ lát nữa ra chợ mua thêm nửa cái móng heo đem về hầm canh cho hắn.

“Tú Tú tỷ tỷ!”

Đột nhiên, một tiểu cô nương tầm mười một, mười hai tuổi, tóc búi song nha, tung tăng đẩy cửa chạy vào. Tú Tú vội đưa tay ra hiệu “suỵt”, rồi quay đầu nhìn về nhà chính, khẽ nhắc:

“Nhỏ giọng chút, nhị ca ca đang nghỉ ngơi.”

Đôi mắt to tròn của tiểu cô nương đảo một vòng rồi lập tức ngoan ngoãn hạ giọng, dúi vào tay nàng một cái túi vải:

“Cha nương muội bảo đem cho tỷ, nương muội vừa làm bánh hợp hoan.”

Tú Tú nhận lấy, mỉm cười: “Đa tạ Trịnh bá, Trịnh thẩm. Đợi sang thu, chum rượu hoa quế ta ủ năm ngoái dùng được rồi, đến lúc đó ta sẽ mang sang biếu cha muội nếm thử.”

“Vậy thì tốt quá!” Đôi mắt Tước nhi sáng rỡ, liếʍ môi cười nói: “Ai mà chẳng biết rượu hoa quế mà Tú Tú tỷ tỷ ủ là ngon nhất mấy ngõ nhỏ này chứ. Muội mong từ lâu rồi!”

“Mèo con tham ăn.” Tú Tú đưa tay đẩy nhẹ trán tiểu cô nương, rồi thuận tay đặt bánh hợp hoan lên bếp.

Khi quay ra, phát hiện Tước nhi lén lút theo sau, nàng liền khẽ đập vai cô bé rồi hỏi: “Muốn làm gì đó?”

“Tú Tú tỷ tỷ, vị kia thật sự là Thôi nhị gia từ Trường An tới sao?”

Tú Tú gật đầu: “Phải, sao vậy?”

Tước nhi suýt nữa nhảy cẫng lên, há miệng reo to:

“Y chính là người trong tam đại thế tộc đấy Tú Tú tỷ tỷ! Cha muội nói ngày trước y vô cùng lợi hại, so với huyện lệnh, không, so với cả tri châu đại nhân còn lợi hại hơn!”

“Cha muội còn bảo ở tận Lũng Tây châu xa xôi, nơi ấy rộng lớn hơn cả Dương Sóc châu chúng ta, dân chúng đều rất nghe lời y. Thậm chí vị Vương quý phi được hoàng thượng sủng ái kia, vốn cũng người nơi ấy, nhưng ở trước mặt y cũng chẳng dám cao giọng!”

Vùng Hà Châu thuộc bộ phận Dương Sóc châu, mà Dương Sóc châu đã đủ rộng lớn rồi. Vậy mà Lũng Tây châu ở tận Tây Bắc Đại Lương lại còn rộng lớn hơn nhiều.

Từ nhỏ đến giờ Tước nhi chưa từng bước ra khỏi Hà Châu. Trong lòng cô bé, hình tượng oai phong nhất chính là tri châu Triệu đại nhân. Mỗi lần ông ta ra ngoài đều có cả trăm người mở đường, chiêng trống vang rền, khí thế ngợp trời.

Thế mà cha của Tước nhi lại nói, ngày trước, ngay cả Triệu đại nhân, một vị quan to oai phong lẫm liệt như thế khi đứng trước mặt Thôi gia cũng chẳng xứng xách giày. Đến cả Tề gia chưởng quản Dương Sóc châu cũng không thể sánh nổi với khí thế huy hoàng năm ấy của Thôi gia. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ biết Thôi gia khi đó uy danh đến mức nào.

Tước nhi nghĩ mãi cũng không hiểu, một gia tộc như vậy, sao lại để thế tử nhà họ rơi xuống nơi này, lại còn đảm nhận chức quan nhỏ nhoi chẳng đáng kể.

Cửu phẩm tuần kiểm tư, chức quan quá nhỏ, ngay cả nha dịch trong nha môn châu phủ cũng đã là bát phẩm rồi.

Nhưng cho dù hôm nay Thôi nhị gia có lâm cảnh nghèo túng, người khác cũng chẳng dám khinh nhờn. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa bé, Thôi gia dù suy bại thì vẫn là một trong tam đại thế tộc của Đại Lương. Biết đâu chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ quay về Trường An.

Tú Tú nghe Tước nhi ríu rít mãi bên tai, hết lời kể Thôi gia lợi hại thế nào, cuối cùng nhịn không nổi nữa, bèn nhỏ giọng nhắc nhở:

“Sau này đừng nói những chuyện này trước mặt nhị ca ca, kẻo chạm vào nỗi đau của y.”

Tước nhi gật đầu lia lịa. Cô bé hiểu, chênh lệch thực tại và quá khứ quá lớn, ai cũng khó chấp nhận. Huống hồ, ngay cả chính bản thân cô bé khi đối diện Thôi nhị gia còn chẳng dám cao giọng, nói gì đến việc dám lỡ miệng nói ra những điều ấy trước mặt hắn.

Nghe tiểu cô nương cam đoan, Tú Tú mới yên tâm. Nàng đậy nắp nồi, khẽ thở dài.

Thực ra cũng chẳng thể trách Tước nhi được. Chính bản thân nàng khi biết thân phận thật sự của Thôi Đạo Chi cũng đã choáng váng không thôi. Mãi đến hôm sau, khi Triệu tri châu đích thân tới, tâm tình nàng mới bình ổn lại đôi chút.

Nhớ tới dáng vẻ Thôi Đạo Chi hôm ấy trước mặt Triệu tri châu, trong lòng Tú Tú không khỏi ngẩn ngơ.

“Tú Tú tỷ tỷ! Tỷ đang nghĩ gì vậy?” Tước nhi đưa tay phẩy phẩy trước mắt nàng.

Tú Tú hoàn hồn, khẽ lắc đầu: “Không có gì. Muội đợi ta một chút, chúng ta cùng ra chợ thành tây mua ít đồ.”

“Dạ.”

Tú Tú đem bánh hợp hoan Tước nhi đưa cầm vào nhà, thấy Thôi Đạo Chi đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, bất giác nàng bước nhẹ chân lại.

“Nhị ca ca, cái này cho huynh.”

Nghe tiếng gọi, Thôi Đạo Chi quay đầu, ánh mắt dừng lại trên tay nàng.

Tú Tú vội vàng nói: “Đây là bánh hợp hoan Trịnh thẩm mới làm, ăn rất ngon.”

Thôi Đạo Chi đứng dậy đi tới, hỏi: “Có đũa không?”

Tú Tú thoáng ngẩn ra, lập tức hiểu ý, chạy vội vào bếp lấy một đôi đũa, còn cẩn thận rửa sạch bằng nước hai lần mới dám đưa cho hắn.

Thôi Đạo Chi gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, hờ hững nói: “Không tồi.”

Nói rồi liền đặt đũa xuống.

Đôi mắt Tú Tú cong cong, miệng khẽ nở nụ cười thoáng lộ ra chiếc răng nanh nhỏ. Nàng vui vẻ kể thêm vài chuyện, trong lòng mãn nguyện vô cùng.

Sau đó nàng rời đi, hoàn toàn không nhận ra sự thật là Thôi Đạo Chi chỉ nếm một miếng bánh liền buông đũa.

Đợi bóng dáng nàng khuất ngoài cửa, Thôi Đạo Chi hơi cau mày.

Bánh này quá ngọt, hắn không thích.

Ánh mắt Thôi Đạo Chi trầm xuống, đầu ngón tay khẽ gõ hai nhịp lên mặt bàn. Cái bàn bát tiên này đã dùng mấy chục năm, lớp sơn đỏ bong tróc từng mảng, loang lổ xấu xí, ngay cả tiếng vang phát ra cũng trầm đυ.c, nặng nề khác thường.

Hắn cởi bỏ bộ trường bào vải thô trắng trên người rồi giơ tay lấy chiếc bào sam xanh đen thêu hoa văn hình mây mà Tú Tú đã khâu vá đặt bên giường, thay vào, sau đó bước ra ngoài.

Một đường đi thẳng tới tửu lâu Thiên Vận Các phía chợ tây. Cửa lớn có mấy chục phủ binh đứng gác, khí thế uy nghiêm, không ai dám đến gần. Một gã tiểu sai vội vàng tiến lên khom lưng hành lễ:

“Nhị gia đã tới, chủ tử nhà ta đang đợi ngài. Xin mời.”

Thôi Đạo Chi tung áo bước vào theo gã. Ngay lập tức, một mùi son phấn nồng nặc ập thẳng vào mặt, tiếng cười nói ong ong từ trên lầu vọng xuống khiến người ta không khỏi nghĩ ngay đến hai chữ: xa hoa, phóng túng.

Sắc mặt Thôi Đạo Chi vẫn không đổi, chỉ hờ hững nói với gã tiểu sai: “Chủ tử của các ngươi thật biết hưởng lạc, chỉ là ta không có cái phúc khí ấy.”

“Ngài nói vậy là quá lời rồi.” Tiểu sai trong lòng khoái trá, nhưng ngoài miệng lại cung kính: “Chủ tử nhà ta cũng chỉ là nhờ phúc đức tổ tiên để lại, cả ngày trôi qua trong u mê, hôm nay say đắm Ái Thuý Hương, ngày mai lại mê mẩn Hỉ Bích Hà, chẳng có lúc nào yên ổn, thật sự không thú vị gì hết. Đâu được như ngài, giữ một Tú Tú cô nương bên người, an ổn sống qua ngày, mới là tốt nhất.”

Những lời này đánh thẳng vào lòng Thôi Đạo Chi.

Gã kia rõ ràng là đang ngầm mỉa mai Thôi gia đã suy bại, Tùy quốc công đã mất, còn hắn đường đường Thôi thế tử nay lại bị Tề gia giẫm dưới chân, chẳng còn chút tôn nghiêm năm nào.

Nhưng lời châm chọc thấm thía nhất chính là câu “giữ một Tú Tú cô nương bên người, an ổn sống qua ngày”.

Đại Lương xem trọng thân thế hơn bất cứ thứ gì. Thôi gia dẫu có xuống dốc thì vẫn là thế tộc hiển quý. Vậy mà Thôi Đạo Chi lại chung sống với một nữ tử hàn môn thứ dân. Tin tức truyền khắp Trường An và Dương Sóc châu, ai ai cũng coi là trò cười.

Nghe đâu nữ tử ấy tên Tú Tú, trước kia còn bị ép bái đường với một kẻ đã chết, suýt nữa bị tuẫn táng. Một nữ nhân xui xẻo như thế, hắn cũng không chê, vẫn nhận lấy.

Thôi Đạo Chi chỉ khẽ mỉm cười, không hề biện giải.

Gã tiểu sai thoáng sinh nghi. Ai mà ngờ được vị thế tử từng danh chấn thiên hạ, nay lại trở thành kẻ nhu thuận, an phận như thế. Xem ra lời Triệu đại nhân quả không sai, hắn hiện giờ thực sự không còn gì phải kiêng dè.

Gã dẫn Thôi Đạo Chi lên lầu, đến trước một gian phòng, vén rèm châu:

“Chủ tử, Thôi đại nhân đến rồi.”

Một lát sau mới có tiếng vọng ra: “Vào đi.”

Thôi Đạo Chi bước vào, cởϊ áσ choàng, quỳ xuống. Đáy mắt hắn chợt lóe qua một tia lệ khí sắc lạnh đến rùng mình, nhưng rất nhanh đã bị mí mắt che khuất.

“Tham kiến Tề đại nhân.”

*

Sau khi Thôi Đạo Chi rời đi, Tề Hiến Ninh mới khẽ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang tựa vào ngực mình, cười nói: “Ngoan, lui ra đi.”

Hoa khôi chu môi, chỉ chỉ vào má. Tề Hiến Ninh bật cười, cúi xuống hôn chụt một cái thật kêu. Nàng ta lúc này mới hài lòng lui xuống.

Tề Hiến Ninh vung chân gác lên bàn, ngửa người tựa ra sau, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý:

“Sao? Nói ta nghe thử xem.”

Triệu tri châu lắc đầu cười, cung kính đáp:

“Đại phu bảo hắn bị thương quá nặng, e rằng khó tránh lưu lại di chứng. Cũng nhờ tổng đốc cùng đại nhân liệu sự chu toàn, chỉ cần diễn một màn trước mặt hắn, là hắn liền thần hồn nát thần vía, nào còn khí phách thiếu niên anh hùng năm xưa. Chỉ tội cho mấy huynh đệ bỏ mạng dưới tay hắn.”

Tề Hiến Ninh chỉ cười. Trong lòng hắn ta nhớ lại bao nhục nhã phụ thân mình từng gánh chịu tại Thôi phủ năm ấy; hôm nay hắn ta muốn đòi lại tất cả trên người con trai ông ta.

Thôi Đạo Chi từng ngông nghênh, bất khuất là thế, nay phải ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn ta. Chỉ cần nhớ đến dáng vẻ cung kính khi nãy, tâm tình hắn ta liền sảng khoái tột cùng.

“Chẳng phải ngươi nói Tôn gia đang làm loạn sao? Mặc kệ bọn chúng. Cứ để chúng tự sinh tự diệt. Cũng tiện quan sát xem Thôi Đạo Chi là thật sự cam chịu hay chỉ đang giả vờ.”

“Vâng.” Triệu tri châu thấy hắn ta vui, liền tiến lên nói: “Nhưng mà hạ quan vẫn chưa hiểu. Nếu tổng đốc đại nhân muốn báo thù thì thuận theo ý chỉ của quý phi nương nương mà trực tiếp xử tử hắn chẳng phải xong sao? Hà tất phải vòng vo như vậy.”

“Ngươi thì biết cái gì?”

Tề Hiến Ninh liếc ông ta một cái, nâng chén vàng sóng sánh rượu, giọng điệu nhàn nhạt:

“Bệ hạ muốn diệt Thôi gia, nhưng đối với Đại hoàng tử vẫn ưu ái như xưa, chẳng có ý lập Lục hoàng tử làm trữ quân. Rõ ràng bệ hạ biết hai nhà chúng ta từng có hiềm khích, vậy mà còn phái Thôi Đạo Chi đến địa bàn này. Chẳng phải là muốn dò xét hay sao?”

“Ý của thiên tử khó dò, chỉ cần chệch đi một chút là thành tội. Ngươi cho rằng thật sự có thể gϊếŧ hắn sao?”

Thực ra những lời này đều là lão tổng đốc Tề gia dặn, hắn chỉ lặp lại mà thôi.

Triệu tri châu do dự: “Nhưng bên phía quý phi nương nương…”

“Chuyện của quý phi đã có phụ thân ta ứng phó, lo gì. Ngược lại, cái cô nương tên Tú Tú kia…”

Triệu tri châu liền nói ngay: “Hôm trước hạ quan có trông thấy. Đích thật là mỹ nhân xinh đẹp, chỉ là mang theo đôi phần yêu mị… nhìn không giống nữ tử đoan chính.”

Tề Hiến Ninh cười nhạt: “Quý phi nương nương của chúng ta chẳng phải cũng mang vài phần yêu mị đó sao? Rồi sao nữa? Chẳng phải chính nhờ vẻ ấy mà làm người ta mê loạn sao.”

Nói xong, hắn ta bước đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống đường.

Thôi Đạo Chi cảm nhận được ánh nhìn từ trên cao rơi xuống, nhưng bước chân vẫn ung dung. Hắn dừng trước một sạp bán trang sức, tùy ý chọn một cây trâm bạch ngọc chạm hoa quế, ngắm nghía một lúc, trả tiền rồi rời đi.

Khi quay lại ngõ Thủy Nguyệt, Tú Tú đang vội vàng chạy từ trong nhà ra. Vừa thấy hắn, nàng liền thở phào:

“Nhị ca ca, huynh đi đâu vậy? Thương thế của huynh còn chưa lành mà…”

Nói rồi nàng nhỏ giọng lẩm bẩm trách móc.

Thôi Đạo Chi chỉ nhàn nhạt đáp rằng mình đi dạo một vòng. Sau đó, hắn lấy cây trâm bạch ngọc hoa quế ra, cài lên búi tóc nàng, rồi rút cây trâm gỗ cũ trên đầu nàng xuống, tiện tay ném vào vũng nước bên đường.

“Cái đó cũ rồi, dùng cái này đi.”

Tú Tú ngẩn người đi theo hắn vào nhà. Đến lúc múc nước trong bếp, nàng cúi nhìn bóng mình trong mặt nước. Khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Nhị ca ca vậy mà lại tặng nàng một cây trâm. Hơn nữa còn là hoa quế, loại hoa nàng yêu thích nhất.

Tú Tú khẽ cắn môi, đưa mu bàn tay áp lên hai má đang nóng ran.

Mùa hè còn chưa đến nữa mà, sao nóng thế này? Nàng thầm nghĩ.