Vừa nghe nha môn tìm đến mình, Tú Tú theo bản năng nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng thoáng căng thẳng. Nhưng nàng vốn không có gì thẹn với lương tâm, có sai thì cũng là người khác sai với nàng, chứ nàng chưa từng hại ai. Vì thế, nàng hít sâu mấy hơi rồi mới mở cửa.
Mấy tên quan sai cao lớn, cường tráng bước vào, ánh mắt lạnh lẽo quét nàng từ trên xuống dưới mấy lượt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Trần Tú Tú?”
“Chính là tiểu nữ.”
“Hay cho một kẻ dụ dỗ mê hoặc lòng người! Bảo sao lại dám thông đồng với gian phu, hại cả nhà chồng chết thảm.”
Bọn chúng thấy nàng má phấn hoa đào, mắt phượng mảnh dài, eo nhỏ thắt liễu, dung mạo yêu kiều. Trước kia nghe Tôn lão gia kể, bọn chúng chỉ tin ba phần, giờ tận mắt thấy, niềm tin lập tức tăng lên bảy phần.
Tú Tú bị những lời ấy làm cho ngây dại.
Cái gì mà gian phu? Cái gì mà hại cả nhà chồng chết thảm?
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một tên quan sai khác chỉ vào chậu nước đầy áo quần dính máu trong sân, nói: “Quả nhiên tên gian phu ở đây! Đây chính là quần áo hắn vừa thay xuống!”
Toàn thân Tú Tú lạnh buốt, trong lòng nàng đã mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nàng vốn bị Tôn gia áp bức, ép gả vào cửa, bên kia còn định chôn sống cùng con trai bọn họ. Nay cả Tôn gia chết hết, nàng lại sống nguyên vẹn, hơn nữa còn đưa một nam tử về nhà, thì đương nhiên sẽ bị nghi ngờ.
Nếu quan phủ chỉ truy xét chuyện giữa nàng và Tôn gia thì thôi đi, nhưng nay còn lôi thêm người khác vào, lỡ vì nàng mà liên lụy người vô tội, vậy thì đời này nàng làm sao yên lòng cho được.
“Đại nhân!” Tú Tú quỳ phịch xuống đất, dập đầu khẩn cầu: “Xin đại nhân minh giám! Dân nữ với Tôn Hoài Niên vốn không hề có hôn ước, là Tôn gia ngụy tạo hôn thư, ép ta thành thân. Hôm qua bọn họ còn muốn bắt một người đang sống sờ sờ như ta phải chôn cùng Tôn Hoài Niên, may mà quan tài chưa đậy kín, ta mới có thể nhân cơ hội trốn thoát.”
“Việc này vốn chẳng liên quan đến người khác. Vị công tử kia chỉ là người ngoài cuộc, y không phải gian phu! Vì trên đường y gặp phải sơn phỉ, bị trọng thương, nên ta mới đưa về mà thôi. Kính mong các vị đại nhân xét rõ, đừng để người hiền lương bị hàm oan!”
Mấy tên quan sai nghe nàng khóc lóc đáng thương, dung mạo lại đẹp đến động lòng, trong lòng không khỏi dao động. Nhưng nhớ đến số bạc Tôn lão gia lén nhét vào tay, gã thủ lĩnh lập tức nén xuống, hừ lạnh: “Ngươi nói bậy! Nếu hắn không phải gian phu thì sao lại vì ngươi mà diệt cả mười mấy mạng người Tôn gia? Tôn lão gia tận mắt trông thấy, sao có thể giả được? Ngươi còn dám nói dối? Mau theo chúng ta lên công đường, đến khi ấy xem ngươi còn cãi chày cãi cối thế nào!”
Trong lòng Tú Tú chấn động. Tôn lão gia? Ông ta còn sống sao?
Thấy nàng im lặng, mấy tên quan sai liền cho rằng nàng đã thừa nhận. Gã thủ lĩnh khinh khỉnh liếc xuống, vừa kéo nàng ra ngoài vừa quát lớn: “Bắt tên gian phu trong phòng ra!”
Cổ tay Tú Tú hôm qua bị dây thừng siết đến rớm máu vẫn chưa lành, nay lại bị gã bóp mạnh, đau đến nhíu mày. Nàng giãy giụa mà không thoát được, chỉ kêu lên: “Không có gian phu! Cũng không ai gϊếŧ người cả! Các ngươi đừng hãm hại người vô tội!”
Quan sai mặc kệ nàng kêu oan, lạnh lùng khóa gông sắt lên cổ nàng.
Bên ngoài ngõ nhỏ đã chật kín người xem náo nhiệt, có kẻ còn trèo lên cây. Tiếng bàn tán râm ran không dứt.
Tú Tú nhìn thấy đám quan sai chuẩn bị xông vào phòng bắt người, mồ hôi lạnh túa đầy trán.
Nàng phải làm sao bây giờ?
Vị công tử kia còn mang thương tích, nếu bị quăng vào ngục, dù có bị định tội hay không, e rằng khó giữ được mạng.
Ngay lúc nàng đang tuyệt vọng, chợt nghe bên trong vang lên một tiếng ho nhẹ. Sau đó, cánh cửa chính phòng từ từ mở ra.
Một bóng dáng cao ráo, tuấn tú bước qua bậc cửa. Dù bước đi vẫn còn chậm rãi vì thương tích, chiếc áo thô xanh trắng nàng thay cho hắn hôm qua cũng không che được khí chất cao quý, uy nghiêm bẩm sinh.
Chỉ một ánh mắt đã đủ khiến mọi người bị khí thế của hắn áp chế.
Ánh mắt hắn quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tú Tú.
Trái tim nàng loạn mất một nhịp, ngón tay cũng run lên.
Lời Trịnh bá quả nhiên không sai, người này đúng là tuấn mỹ phi phàm, đẹp đến mức thoát tục.
Vừa ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn thì hắn đã rời mắt khỏi nàng.
“Trời chưa sáng đã dám quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, các ngươi học cái lối hành sự vô quy vô củ này từ đâu vậy?” Giọng hắn khàn khàn, lời lẽ thể hiện sự bất mãn rõ rệt.
Mấy tên quan sai vốn định xông vào liền khựng lại, tựa như bị khí thế mạnh mẽ của hắn trấn áp, đứng im không nhúc nhích.
Gã thủ lĩnh thấy “gian phu” dám đứng trước mặt bày ra bộ dạng kẻ bề trên răn dạy bọn chúng, ngọn lửa phẫn nộ lập tức bốc lên. Tên này từ đâu tới mà dám khinh nhờn quan sai triều đình?
Vừa định giơ tay bắt người, còn chưa chạm tới cổ áo đối phương thì gã đã bị một cú đá hất văng ra xa.
Gã tức đến mức râu tóc dựng ngược, nghiến răng gầm lên: “Dám đánh quan sai, tội càng thêm tội! Hôm nay dù thế nào ta cũng phải lột sạch da ngươi!”
“Đem gông lại đây!”
Gã được người đỡ dậy, miệng gào thét, mắt trợn như chuông đồng. Nhưng mấy tên quan sai khác lại không dám tiến lên. Bọn họ vừa tận mắt thấy cú đá kia, trong bụng thầm nghĩ người mang thương tích mà còn lợi hại như vậy, biết đâu thật sự đã từng gϊếŧ người. Chỉ có kẻ ngốc mới dám xông lên chịu chết.
Trong lúc giằng co, nam nhân chỉ khẽ vẫy tay về phía cửa. Tú Tú ngẩn ra một thoáng, rồi lập tức hiểu hắn đang gọi mình, liền ôm theo cả gông xiềng bước tới.
“Cô tên gì?” Hắn hỏi.
Đôi mắt đen nhánh của Tú Tú nhìn hắn, ngơ ngác đáp: “Trần Tú Tú.”
“Ừm, Tú Tú.” Khóe môi nam nhân khẽ cong, hé ra nụ cười nhàn nhạt: “Cô đang giữ công văn của ta đúng không?”
Công văn? Tú Tú nghĩ một lát rồi đáp: “Đặt ở dưới gối.”
Hắn lập tức xoay người vào phòng, lấy công văn ra ném cho tên quan sai cầm đầu:
“Đem cái này trình lên tri châu đại nhân. Nói với ông ta, hôm qua ta không dự tiệc, thật là thất lễ quá. Đợi khi vết thương khỏi hẳn, ta sẽ tự mình đến bái kiến. Còn nữa, tiểu cô nương này là người của ta, các ngươi tuyệt đối không được mang đi.”
“Người của ta…”
Tú Tú lập tức sững lại, bên tai ong ong, mặt nóng bừng. Lời này vừa thốt ra càng khiến tình cảnh trước mắt trở nên mơ hồ hơn. Vậy mà chẳng hiểu sao, trong lòng nàng không hề căng thẳng, ngược lại còn dâng lên một tia vui mừng?
Nàng cũng không biết bản thân làm sao, rõ ràng hai người mới quen chưa đến một ngày, ngay cả tên hắn nàng cũng chưa biết.
Gã quan sai cầm đầu vốn định mở miệng mắng, nhưng vừa mở công văn ra, nhìn thấy hàng chữ bên trên, cổ họng như bị bóp nghẹt, run rẩy không thốt nổi lời nào.
Gã ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, miệng lắp bắp: “Ngài…. ngài là…”
Nam nhân chỉ bình thản nhìn lại, ánh mắt sắc như ưng hổ, khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hông gã vẫn còn đau vì cú đá vừa rồi, lại bị ánh nhìn kia ép xuống, hai chân run lẩy bẩy. Gã suy nghĩ một hồi rồi bất ngờ quay sang túm áo thủ hạ, quát lớn: “Đi!”
Đám quan sai đều hoang mang, không hiểu người này rốt cuộc là ai mà chỉ một tờ công văn đã khiến thủ lĩnh hoảng hốt đến thế.
Có kẻ nhỏ giọng hỏi: “Lão đầu, vậy chúng ta không bắt người nữa à?”
Chưa dứt lời, một cái tát bốp đã giáng thẳng lên đầu kẻ vừa hỏi: “Bắt cái con khỉ! Đi mau!”
“Khoan đã.” Giọng nam nhân trầm thấp vang lên, lập tức khiến mấy tên quan sai đứng sững lại.
“Tháo đồ của các ngươi trên người nàng xuống.”
Sắc mặt bọn chúng không vui nhưng vẫn phải cúi đầu tháo gông xiềng trên cổ Tú Tú, rồi lặng lẽ kéo nhau ra ngoài.
Đám dân chúng vây xem thấy quan sai rút đi, cũng dần tản hết, trả lại cho sân nhà sự yên tĩnh ban đầu.
Tú Tú vừa xoa vết đỏ trên cổ do gông xiềng để lại, vừa len lén đưa mắt nhìn nam nhân đang đứng ở cửa. Không ngờ lại chạm đúng ánh mắt hắn, nàng hoảng hốt cúi đầu, vội dời tầm mắt.
“Tú Tú cô nương.”
“Hả… ta, ta đây.” Trên mặt nàng vẫn còn vương vẻ bối rối, giọng cũng lắp bắp.
“Đã ăn gì chưa?”
“… Ăn, ăn rồi!”
Nghe hắn nói vậy, Tú Tú mới sực nhớ từ hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa hề ăn gì. Nghĩ bụng chắc hắn đói lả rồi, nàng không kịp hỏi thêm, vội bưng chậu nước vào nhà chính để hắn rửa mặt chải đầu, rồi chạy sang đông phòng tìm vài chiếc bánh bao còn dư từ hôm qua.
Cầm bánh bao bọc giấy dầu trong tay, Tú Tú khẽ cắn môi. Do dự một lúc, nàng đặt nó xuống, bước vào nhà chính, nhẹ giọng:
“Công tử, bánh bao hôm qua nguội rồi. Công tử chờ ta chút, ta ra ngoài mua ít bánh nóng. À… công tử thích ăn bánh ngọt hay bánh bao? Ta…”
“Sao cũng được.” Nam nhân dường như hơi mệt, tựa đầu vào giường nhắm mắt.
Tú Tú lập tức hạ giọng, gật đầu: “Vậy ta đi ngay.”
Ra đến cửa, nàng rảo bước đến quán bánh chưng hấp. Hơi nóng bốc nghi ngút, phả thẳng vào mặt khiến nàng phải né sang một bên.
Chờ chủ quán lấy bánh, Tú Tú cảm nhận được mấy ánh mắt lén lút dừng trên người mình. Hẳn là chuyện khi nãy đã lan ra, mấy ngõ nhỏ đều đồn ầm lên rồi.
Nàng biết, so với ân oán giữa nàng và Tôn gia, người ta càng hiếu kỳ thân phận nam nhân trong nhà nàng hơn.
Bình thường quan sai vốn quen vênh váo, chẳng coi ai ra gì, trừ quan lão gia và những kẻ quyền quý thì dân thường chẳng lọt nổi vào mắt bọn họ. Vậy mà hôm nay phụng mệnh đến bắt người, nhưng lại phải lấm lét quay về, còn bị đá một cước, chịu nhục mà không dám hé răng. Chuyện ấy đúng là hiếm thấy.
Ngay bản thân Tú Tú cũng khó tránh khỏi nghi hoặc, rốt cuộc hắn là ai? Khí độ trên người tuyệt không giống người thường. Nếu bảo hắn là đại quan quyền quý, vậy sao trên người chỉ khoác áo vải thô, bên cạnh không có lấy một kẻ hầu, hơn nữa còn bị thương tích đầy mình, nằm giữa chốn hoang vu không ai ngó tới? Mà còn chưa nói, trong thành chưa từng nghe tin nhà quyền quý nào có người bị thất lạc.
Nghe giọng hắn cũng chẳng giống người địa phương. Chẳng lẽ là khách từ nơi khác đến?
“Cô nương, bánh chưng đây.” Giọng chủ quán kéo nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ. Tú Tú mỉm cười trả tiền, ôm bánh chạy nhanh về nhà.
Trong nhà chính, trên chậu nước đã có chiếc khăn vắt qua, hiển nhiên vừa được dùng. Tú Tú đưa bánh lên trước mặt hắn:
“Công tử, mời.”
Nam nhân nghiêng đầu, nhìn thấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, rồi dời ánh mắt sang chiếc bánh nóng trong tay:
“Chỉ có một cái?”
Tú Tú khựng lại:
“Nếu công tử ăn không đủ, ta đi mua thêm.”
“Cô hiểu sai rồi. Ý ta là… cô chỉ mua cho ta, còn cô không ăn à?”
Mặt Tú Tú lập tức đỏ bừng, lí nhí đáp:
“À… ta, ta ăn bánh bao cũng được, đều như nhau cả thôi.”
Nam nhân khẽ “ừm” một tiếng, không nói thêm, chỉ ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Tú Tú ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hai tay vô thức đan vào nhau, cúi đầu nhìn đôi giày cũ sứt mẻ của mình, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
“Tú Tú cô nương, vì sao cô lại cứu ta?”
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ rải lên vai hắn, khiến quanh người hắn như phủ một tầng sáng nhạt.
Tú Tú ngẩng đầu: “Bởi vì công tử là ân nhân cứu mạng của ta. Hôm qua là công tử đã cứu ta, phải không?”
Nam nhân thản nhiên đáp, mặt không chút dao động: “Đúng vậy.”
Tú Tú siết chặt vạt áo, rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn công tử.”
Lời cảm ơn xuất phát tận đáy lòng. Nếu không có hắn, e rằng giờ nàng đã không còn trên thế gian này nữa.
Nam nhân dường như không để tâm, chỉ hơi nghiêng người tránh ánh nắng, rồi khẽ nói:
“Ta lúc nãy dùng chút biện pháp để bọn quan sai phải rút lui. Nhưng Tôn gia chắc chắn sẽ không buông tha cho cô đâu.”
Hắn… ở trong phòng cũng nghe rõ hết mọi chuyện?
Tú Tú gật đầu. Nàng hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai. Tôn lão gia xưa nay đâu phải người dễ bỏ qua. Bao nhiêu lần nàng cố tìm cách từ hôn đều bị ông ta chặn đứng; nay còn xảy ra chuyện tuẫn táng kia, ông ta chắc chắn càng không để nàng sống yên. Dù thế nào, nàng cũng khó lòng thoát được.
Nàng thật sự không hiểu, rõ ràng mình không làm gì sai, tại sao lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy? Người Tôn gia chết cũng đâu phải do nàng gϊếŧ, vì sao nàng phải sợ hãi đến mức ăn không ngon ngủ không yên? Trong lòng nghẹn khuất, cả câu vừa định hỏi rằng hắn khi nãy đã làm gì để đuổi quan sai đi, nàng cũng quên sạch.
Đôi mắt Tú Tú dần đỏ lên, nàng cắn chặt môi mình.
“Thôi Đạo Chi.” Nam nhân bỗng lên tiếng.
Tú Tú khựng lại: “Gì cơ?”
“Đó là tên ta.”
Hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt sáng lấp lánh, sắc lạnh như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.
“Cô cần một cánh tay để báo thù. Ta cần một nơi để dưỡng thương. Chúng ta dựa vào nhau mà sống. Cô có đồng ý không?”
Trong đầu Tú Tú như vang một tiếng “ong” thật lớn, cả người ngây ra như tượng gỗ.