Lời ấy vừa thốt ra, trong lòng Tôn lão gia không khỏi chấn động.
Quả thực từ nãy đến giờ, trong quan tài vẫn vang lên những tiếng động khe khẽ. Hẳn là nha đầu kia vẫn chưa chết hẳn, nghe thấy tiếng người bên ngoài nên không cam tâm, cố gắng giãy giụa cầu cứu.
Nhưng chuyện thế này vốn không hiếm. Thường thì chỉ cần đưa chút bạc, đa phần quan lại đều nhắm mắt cho qua, chẳng buồn truy xét. Giống như đám quan sai ban nãy. Thế nhưng giờ, vị “nhị gia” kia lại cố ý nói ra như vậy, tám phần là muốn vin cớ để đòi thêm bạc.
Theo bản năng, Tôn lão gia vội lấy thêm một thỏi bạc, cung kính dâng lên: “Xin nhị gia nhận cho.”
Thế nhưng “nhị gia” vẫn chẳng động đậy, ngay cả ngón tay cũng không buồn nhích. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn, trán Tôn lão gia bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Ông ta thực sự không đoán nổi thân phận người này là loại gì: mặc áo vải thô, giọng nói mang khẩu âm vùng khác, vẻ ngoài phong trần, thế nhưng khí thế lại quá mức đáng sợ. Đám quan sai vẫn hay vênh vang, thế mà đứng trước hắn đều ngoan ngoãn cúi đầu.
Bởi vậy, Tôn lão gia hoàn toàn không dám hành động khinh suất.
“Nhị gia.”
Thấy hắn vẫn chưa chịu đi, mấy tên quan sai đành kéo cương quay lại, thúc giục:
“Nhị gia nên lên đường sớm thì hơn. Chư vị đại nhân trong thành đều đang đợi ngài. Nếu chậm trễ, e rằng không ổn lắm.”
Tiếng vó ngựa phía sau dồn dập như trống thúc quân. Nhìn bọn chúng hối hả, nam tử bạch y chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh. Hắn ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa, vỗ nhẹ lên đầu ngựa rồi chỉ vào cỗ quan tài:
“Trong đó, e là còn có người sống.”
Đám quan sai liếc mắt nhìn nhau. Một tên mở miệng:
“Sợ là nhị gia nghe lầm rồi. Chúng ta nên đi nhanh đi, tránh cho các đại nhân phải chờ.”
Nam tử vẫn ngồi bất động trên lưng ngựa, im lìm như thể hoàn toàn không nghe thấy những lời thúc giục phía sau.
Trong mắt đám quan sai thoáng hiện vẻ bực bội vì sự cố chấp của hắn. Một gã to con định đổi sắc mặt gây khó dễ, nhưng bị đồng bọn nhanh tay giữ lại, ghé sát tai thì thầm mấy câu.
Sắc mặt gã kia lập tức dịu xuống đôi chút. Hắn ta suy nghĩ chốc lát rồi quay phắt sang quát Tôn lão gia:
“Mở quan tài ra!”
Tôn lão gia bị tiếng quát dọa đến đờ người. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì một roi đã quất thẳng xuống. Đau đến mức phải kêu “ai da” liên tục, ông vội vàng cuống quýt:
“Vâng! Vâng! Tiểu nhân lập tức bảo người mở ra ngay… mở ra ngay…”
Trong lòng ông ta thầm tính toán: nha đầu này bị nhốt lâu như thế, dù vẫn còn sống thì cũng chỉ còn thoi thóp. Chỉ cần mình theo đúng hình thức mà xem xét qua loa, rồi nghĩ cách che giấu nó đi, chuyện này chắc chắn sẽ qua ổn thỏa thôi.
Vị “nhị gia” vẫn ngồi im trên lưng ngựa, gương mặt lạnh lùng, không để lộ một chút cảm xúc.
Lúc này, một tên quan sai ghìm ngựa tiến lên, cố gắng nặn một nụ cười gượng gạo:
“Nhị gia, thân phận ngài cao quý, không nên vướng phải khí uế. Xin ngài đừng tự mình động tay động chân. Cứ giao cho bọn tiểu nhân lo liệu là được rồi. Ngài vẫn nên mau tiếp tục lên đường thì hơn.”
Quan tài bị cạy ra, tiếng gỗ nứt kẽo kẹt vang lên rợn người. Nam tử vẫn chẳng buồn liếc nhìn. Đôi mắt sắc như chim của hắn chỉ chăm chú dõi theo tên quan sai, rồi từ tốn nói:
“Nhìn ngươi lo lắng cho ta như vậy, thật cảm động a. Nhưng ta đây lại chẳng phải quý nhân gì, cũng chẳng sợ bị mấy thứ ô uế dấy vào. Mà nói không chừng lát nữa theo các ngươi vào trong rừng sâu kia, ta cũng thành một cái xác đấy. Đã vậy thì kiêng kị làm gì? Chi bằng học cách làm người chết trước, để lúc đến lượt mình còn khỏi bỡ ngỡ.”
Lời nói trắng trợn khiến sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi.
Tôn lão gia cùng cả đoàn đều sững sờ, còn đám quan sai thì mặt mũi tái mét, không còn giọt máu.
Bọn họ lập tức hiểu ra, câu nói vừa rồi của hắn chính là để thử họ. Vì nôn nóng, mất kiên nhẫn nên họ đã để hắn phát hiện phía trước có phục binh.
Xưa nay thiên hạ vẫn đồn Thôi nhị gia tâm tư nhạy bén, tai mắt linh mẫn, quả thật danh bất hư truyền.
Một khắc sau, một tên quan sai đưa ngón tay đặt lên miệng thổi, tiếng còi sắc lạnh chói tai lập tức xé toạc không gian.
Định chờ vào sâu trong rừng mới động thủ, nhưng nay đã bị vạch trần, chúng cũng không cần phải giữ kẽ nữa.
Chỉ trong chốc lát, từ trong rừng bất ngờ lao ra mấy chục hắc y nhân che mặt, tay cầm trường đao, lưng giắt cung tên, đồng loạt xông thẳng về phía Thôi nhị gia.
Người Tôn gia hoảng loạn, vứt cả quan tài mà chạy tán loạn, nhưng chưa kịp thoát đã bị hắc y nhân bắn ngã nằm la liệt.
Trong nháy mắt, tiếng kêu khóc, rêи ɾỉ vang lên tứ phía.
Thôi nhị gia ung dung ngồi trên lưng ngựa, đối diện vòng vây sát thủ đang siết chặt mình, hắn chỉ khẽ nhíu mày.
Một kẻ trong số đó lên tiếng: “Đắc tội rồi, nhị gia. Có người muốn lấy mạng ngài, chúng ta cũng đành bất đắc dĩ thôi.”
Lời vừa dứt, tất cả đồng loạt giương cung. Dây cung căng lên như chỉ chực chờ lệnh.
Thôi nhị gia vẫn ung dung, không hề phản kháng. Khóe môi hắn khẽ nhếch, mỉm cười hờ hững: “Là Tề tổng đốc muốn gϊếŧ ta, hay là vị trong cung kia muốn lấy mạng ta?”
Hắn khẽ ngước mắt, quét nhìn một vòng mà không thấy ai đáp. Chỉ thấy dây cung kéo càng lúc càng căng, không một kẻ nào dám lơ là.
Dù trước mặt chúng chỉ là một kẻ còn mang vết thương cũ, nhưng bọn chúng vẫn kinh sợ, không dám khinh suất.
Thấy cả đám im thin thít, Thôi nhị gia bất đắc dĩ bật cười: “Vốn còn định cùng chư vị nói thêm mấy câu, nào ngờ các ngươi lại vô vị đến thế. Thôi thì cứ theo ý các ngươi vậy.”
Lời vừa dứt, tay hắn khẽ động. Trong nháy mắt, mấy mũi ám tiễn sắc bén đã phóng vụt ra, xuyên thẳng vào ngực mấy tên quan sai đang ngồi trên ngựa.
Ý cười trên gương mặt hắn lập tức tan biến, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo khiến người ta rợn sống lưng, tựa như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục, sát khí cuồn cuộn.
Cùng lúc ấy, Tú Tú vốn còn tưởng sớm muộn gì mình cũng phải chết. Nhưng khi nắp quan tài bị cạy mở, bên ngoài lại vọng vào tiếng chém gϊếŧ loạn xạ, nàng mới biết mình còn sống.
Đợi đến khi tiếng binh khí va chạm dần tắt, Tú Tú gắng sức đẩy nắp quan tài ra.
Ầm một tiếng, nắp gỗ rơi xuống đất, luồng không khí tươi mới ùa vào khiến nàng như được hồi sinh.
Nàng gom hết sức bò ra khỏi quan tài. Vừa đặt chân xuống đã vấp phải một thứ gì đó cứng cứng dưới chân, khiến nàng ngã lăn ra đất
Trong cơn kinh hãi, nàng ngồi bật dậy, vừa vùng vẫy vừa hét lớn: “Tránh ra! Tránh ra!”
Giữa tiếng la hét hoảng loạn của nàng, một tiếng rên yếu ớt vang lên.
Nhận ra đó là người sống, phải một lúc lâu sau, Tú Tú mới dám hé mắt nhìn.
Hiện ra trước mắt nàng là một nam nhân xa lạ, toàn thân đẫm máu.
Không phải cái thi thể thối rữa của Tôn Hoài Niên!
Hiểu ra điều đó, toàn thân Tú Tú như bị rút sạch sức lực, ngã phịch xuống đất. Bao nỗi sợ hãi, uất ức tích tụ đến nghẹt thở khiến nàng bật khóc nức nở.
Nàng không biết mình đã khóc bao lâu. Từ nhỏ vô ưu, sống dưới bóng chở che của phụ mẫu, mười mấy tuổi thì lần lượt mất mẹ, rồi mất cha, bị người ta khinh nhục, cuối cùng bị ép tuẫn táng theo một kẻ đã chết.
Nhớ lại cảnh bị nhốt trong quan tài, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất không hay, cảm giác tuyệt vọng bất lực như bóng tối quấn lấy, khiến nàng chỉ muốn chết đi cho xong. So với cái chết, đáng sợ hơn chính là khoảnh khắc bị ép đối diện với nó, bị nhốt trong quan tài cùng một tử thi xa lạ, chỉ có bóng tối vô tận và sự ngột ngạt như muốn cướp đi hơi thở cuối cùng.
Chỉ nghĩ lại thôi, toàn thân nàng đã run bần bật, một cảm giác buốt lạnh dâng lên.
Nàng trước nay vẫn cho rằng chuyện tuẫn táng xa vời, chẳng liên quan gì đến mình, nào ngờ có một ngày lại giáng xuống ngay trên đầu bản thân!
Tôn gia quả thật vô nhân đạo đến cực điểm!
Tú Tú còn đang khóc nức nở, chợt nghe cách đó không xa vang lên tiếng động khe khẽ, kế đó là một giọng yếu ớt:
“…Phụ… thân…”
Nàng giật mình ngồi bật dậy.
Chỉ thấy một nam nhân nửa thân trên gục tựa vào nắp quan tài, tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt, khó nhìn rõ dung mạo. Máu đỏ loang ra nhuộm thẫm bộ áo trắng vải thô trên người hắn, hệt như từng đóa đỗ quyên đỏ rực nở rộ trên nền vải, quỷ dị chói mắt.
Đến lúc này Tú Tú mới nhận ra, chính hắn là kẻ vừa rồi khiến nàng vấp ngã.
Vừa thoát khỏi cửa tử, đầu óc nàng hỗn loạn, nào còn tâm trí suy xét tình cảnh trước mắt thế nào, vì sao quan tài bị cạy, người Tôn gia đưa tang đi đâu hay nam nhân xa lạ này là ai… Nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, càng xa quan tài càng tốt.
Nhưng vừa chạy được hai bước, thân hình nàng chợt khựng lại.
Trong núi rừng hoang vu, xác chết nằm la liệt khắp nơi. Tất cả đều là người Tôn gia, kẻ cụt tay, người gãy chân, máu tươi chảy thành dòng thấm ướt lớp lá mục.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo mấy chiếc lá dương non nhuốm máu bay tới trước mặt nàng. Nàng cúi xuống nhìn, chỉ thấy Tôn mẫu nằm bất động ngay dưới chân. Trước ngực bà ta cắm một mũi tên, máu chảy loang thành từng vệt lớn, đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Tú Tú vốn đã chịu không ít khổ hình, giờ lại chứng kiến cảnh tượng này, nàng lập tức ôm lấy thân cây mà nôn thốc nôn tháo.
Quá… quá mức đáng sợ rồi đi.
Bàn tay nàng run lẩy bẩy, toàn thân như bị rút sạch sức lực.
Là ai gϊếŧ bọn họ?
Nàng không rõ, chỉ theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau.
Trong tầm mắt Thôi nhị gia dần xuất hiện một thiếu nữ. Trên người nàng khoác áo cưới đỏ thẫm, gương mặt tái nhợt điểm phấn lòe loẹt, trông chẳng khác nào mấy con tò he mà ngày bé nhũ mẫu nặn để chọc cười hắn và huynh trưởng.
Hắn nghe thấy nàng run giọng cất tiếng hỏi:
“Những người này là ngươi gϊếŧ sao?”
“Không phải.” Thôi nhị gia nắm chặt chuôi đao. Vết thương trên bụng đau nhói khiến hắn khẽ nhíu mày.
Nghe vậy, trong lòng Tú Tú thoáng buông lỏng. Nếu hắn thật sự là kẻ sát nhân hung tợn, e rằng mạng nhỏ của nàng cũng khó giữ.
Nàng còn định hỏi thêm, lại nghe nam nhân cất lời trước:
“Rời khỏi nơi này.”
Tú Tú ngẩn người, chỉ cảm thấy giọng nói này quen thuộc đến lạ. Rồi nàng chợt nhớ ra giọng nói mà nàng nghe lúc bị nhốt trong quan tài, chẳng phải chính là giọng này hay sao?
Nàng vừa hé môi định hỏi có phải chính hắn đã cứu mình hay không thì bỗng thấy nam nhân phun ra một ngụm máu tươi rồi gục xuống ngất lịm.
Tú Tú hoảng hốt, vội ghé tai lên ngực hắn. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt, biết đối phương vẫn còn sống, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không rõ lai lịch, nhưng tám phần hắn chính là ân nhân cứu mạng nàng. Giờ hắn trọng thương thế này, nàng sao nỡ bỏ mặc? Nhất định phải đưa hắn về tìm đại phu, bằng không mất máu nhiều, e khó giữ mạng.
Lúc này trời đã sẩm tối, nơi đây lại là núi rừng hoang vắng, không một bóng người. Bên cạnh chỉ còn mấy con ngựa, nhưng dù thử thế nào, Tú Tú cũng không thể đưa được nam nhân lên yên. Cuối cùng nàng đành gắng sức cõng hắn trên lưng, bước thấp bước cao đi về phía thành.
Chưa đi được bao xa, nàng đã thấy một bóng người lồm cồm đứng dậy, gạt thi thể gia đinh đè trên mình ra rồi khập khiễng bước lên.
Thì ra khi nãy Tôn lão gia bị trúng một mũi tên ở chân trái. Thấy tình thế bất lợi, ông ta giả chết nên thoát được một mạng.
Ông ta may mắn sống sót, đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy thi thể người Tôn gia nằm la liệt, còn bọn sát thủ và quan sai lại chẳng thấy tăm hơi. Ngay lập tức ông ta hiểu trong này tất có ẩn tình. Vì liên quan đến quan phủ, ông ta không dám dây vào, thế là dốc hết mọi tội lỗi trút lên đầu Tú Tú.
Cái tên gọi là “nhị gia” kia chắc chắn là cùng một bọn với nha đầu Tú Tú! Nếu không, vì sao hắn vừa tới đã nhìn chằm chằm vào quan tài? Nói không chừng, hắn chính là gian phu nàng tư thông!
Tôn lão gia nghiến răng, chỉ vào nàng mà gào lên:
“Đồ tiện nhân đáng chết! Cái loại tai tinh! Dám thông đồng với gian phu, hại Tôn gia ta nhà tan cửa nát! Ta… ta nhất định bắt các ngươi đền mạng…”
Vừa gào ầm lên, ông ta vừa tập tễnh lao về phía quan tài của Tôn Hoài Niên, ôm lấy quan tài mà gào khóc thảm thiết.