Tôn lão gia thầm cảm thấy lạ: quan sai phá án vốn phải đi theo quan đạo, sao nay lại men vào đường nhỏ?
Nhưng dù lòng nghi ngờ, ông ta cũng chẳng dám thất lễ, liền đứng nép qua một bên, cúi đầu chờ họ đi ngang qua.
Tiếng vó ngựa lộc cộc càng lúc càng gần. Vài tên quan sai khoác hắc y thêu văn đỏ vẫn còn nói chuyện với nhau, thoáng quay đầu thấy có đoàn đưa tang bên đường thì khẽ cau mày, liếc mắt ra hiệu, rồi ghìm cương ngựa, lạnh giọng quát:
“Người từ đâu tới đây?”
Tôn lão gia vội khom lưng, dâng lên mấy nén bạc sáng loáng, cung kính đáp:
“Tiểu nhân ở ngõ Thông, chợ Tây. Con trai và con dâu trong nhà đều đã bạc mệnh, hôm nay tổ chức lễ đưa tang. Chỉ mong người đã khuất được yên nghỉ dưới chín suối.”
Nói đến đây, vành mắt ông ta đỏ hoe, hai hàng lệ già chảy xuống. Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp nam tử bạch y đang ngồi ngay phía sau, động tác của ông ta bỗng khựng lại. Trong lòng hoảng hốt, ông ta vội cúi gằm mặt, dùng tay áo lau lệ.
Nam tử kia đôi mắt sắc như chim, nham hiểm như hổ, chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến người ta run rẩy.
Tôn lão gia lăn lộn bao năm, từng gặp qua tri huyện lẫn tri châu, nhưng chưa từng thấy ai mang khí thế khiến người khác kinh hãi đến thế. Trong lòng ông ta bất giác suy đoán thân phận người này.
Đám quan sai sau khi nhận bạc thì kêu: “Đi mau đi.”
Rồi bọn họ quay đầu, cung kính thưa với nam tử bạch y:
“Nhị gia đừng sốt ruột. Qua khỏi đoạn rừng này là tới thành Hà Châu rồi. Chúng ta đi đường tắt nên được cái nhanh hơn. Ngài đã vất vả suốt dọc đường mấy ngày nay, cũng nên vào thành tắm rửa chỉnh trang lại. Tri châu đại nhân đã chuẩn bị sẵn yến tiệc để nghênh đón nhị gia rồi.”
Nam tử chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: “Vậy sao?” rồi im lặng, không nói gì thêm.
Có lẽ đã quen với tính tình của người này, bọn quan sai nói xong liền nhìn nhau, thúc ngựa chuẩn bị đi tiếp.
Tôn lão gia vội dẫn người đứng sang bên cung tiễn. Lại nghĩ mãi không rõ vì sao đám quan sai vừa rồi còn giục họ đi nhanh, thì đột nhiên thấy nam tử bạch y kéo cương, con ngựa dừng lại ngay trước mặt mình.
Ông ta giật nảy, vội cúi đầu, kính cẩn bẩm: “Không biết nhị gia có điều gì chỉ dạy?”
Từ lời bọn quan sai vừa nói, ông ta đã hiểu địa vị người này tôn quý, nên càng cung kính hơn.
Nam tử không nhìn ông ta, chỉ nhẹ nhàng vung roi mềm trong tay, hờ hững nói:
“Lão trượng, quan tài cạnh ngươi từ nãy đến giờ luôn có động tĩnh, ngươi không nghe thấy sao?”