Trên Bắc giáo trường, gió tây thổi mạnh, quân kỳ phần phật bay trong gió. Ánh dương vừa lên chiếu rọi xuống những bộ giáp của tướng sĩ, ánh bạc lóa mắt, họ chính là Hắc giáp quân số một của Đại Lương.
Mấy người họ kết thành một đội, phối hợp ăn ý, tay cầm trường thương bạc, diễn tập tác chiến. Tiếng hô vang dội, rung chuyển cả đất trời.
Hoàng đế chắp tay sau lưng đứng trên khán đài, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên gương mặt lộ rõ ý cười hài lòng.
Chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, diện mạo toàn bộ quân đội đã đổi khác hẳn. Xem ra, việc dùng Thôi Đạo Chi của ông quả thật là lựa chọn đúng đắn.
“Thôi ái khanh.” Hoàng đế quay đầu nhìn Thôi Đạo Chi, “Đây đều là công lao của khanh.”
Lời này mang theo vài phần dò xét, Thôi Đạo Chi lập tức khom người hành lễ, dáng vẻ vô cùng cung kính: “Đều là nhờ bệ hạ chỉ đạo anh minh, thần tài hèn học ít, chỉ tận sức trong khả năng, vì bệ hạ cống hiến.”
Hoàng đế nghe xong quả nhiên rất vừa lòng, cười ha hả.
Thời gian còn sớm, cũng không có việc gì gấp, hai người vừa đi về phía trước vừa trò chuyện, từ thế cục quân địch cho tới những việc vụn vặt của triều đình hiện nay.
Trong lúc đó, hoàng đế thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Nội giám tiến tới dâng áo choàng, nhưng đều bị hoàng đế xua tay từ chối.
Dưới ánh nắng sớm, tấm lưng vốn thẳng tắp, vững vàng thời trẻ của hoàng đế giờ đã hơi cong xuống.
Ông cũng đã bắt đầu già rồi.
Thôi Đạo Chi thu hồi ánh mắt, rũ mi xuống.
Chỉ nghe hoàng đế cười nói: “Thôi ái khanh, trẫm nghe nói khanh sắp thành thân?”
Thôi Đạo Chi đáp: “Làm phiền bệ hạ quan tâm, nhà thần vẫn chưa định.”
“À.”
Hoàng đế đang cùng hắn đi xuống dưới khán đài, nghe vậy thì tiến lên vỗ nhẹ lên vai hắn, lấy tư thái quân thần thân cận, “Cứ từ từ mà chọn, dù sao cũng phải chọn người hợp với lòng mình.”
Đang lúc nói chuyện, bỗng thấy Thôi Đạo Chi đột nhiên lao về phía ông, ngay sau đó hai người đã cùng nhau ngã rạp xuống đất. Trong lòng hoàng đế chợt cả kinh, ông ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một mũi tên cắm chặt xuống nền đất ngay trước mặt mình, cách chưa đầy ba tấc.
Hoàng đế có phần bất ngờ nhìn sang Thôi Đạo Chi. Thôi Đạo Chi hỏi: “Bệ hạ có bị thương ở đâu không?”
Hoàng đế sững người giây lát rồi lắc đầu.
“Hộ giá! Có thích khách!”
Những binh sĩ đang diễn luyện lập tức xông tới, vây quanh kín hoàng đế.
Thôi Đạo Chi đỡ hoàng đế đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn về phía không xa.
Rất nhanh, liền thấy một người vội vã chạy tới, bất ngờ quỳ sụp trước mặt hoàng đế, khóc lóc thảm thiết:
“Bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội! Thần chỉ đang bắn chim nhạn trên trời, không biết vì sao mũi tên lại lệch hướng, xin bệ hạ thứ tội! Xin bệ hạ thứ tội!”
Hoàng đế nhìn người quỳ dưới đất, sắc mặt lập tức âm trầm.
Thôi Đạo Chi nói với hoàng đế: "Bẩm bệ hạ, Vương đại nhân vốn thích săn bắn, có lẽ chỉ là vô tình mà thôi.”
Vương Khang An ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy hối hận.
Rõ ràng mũi tên kia vốn nhắm vào Thôi Đạo Chi, ai ngờ bệ hạ lại đột nhiên tiến lên chắn trước mặt, khiến gã thất thủ. Nếu không thì lúc này, Thôi Đạo Chi đã là người chết rồi.
Giờ khắc này, trong lòng Vương Khang An tràn ngập sợ hãi cùng hối hận.
Hoàng đế có vẻ vô cùng tức giận, mạnh mẽ phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Không bao lâu sau, nội giám truyền chỉ: loan giá hồi cung.
Ánh mắt Thôi Đạo Chi nhàn nhạt lướt qua gương mặt tái nhợt của Vương Khang An.
Trước kia chỉ là ỷ thế hϊếp người, với hoàng đế đều là chuyện nhỏ, nhưng lần này đã hoàn toàn khác.
Vương Khang An chợt nghĩ tới cái gì đó, chỉ tay về phía Thôi Đạo Chi, giận dữ hét lên: “Là ngươi cố ý!”
Thôi Đạo Chi thản nhiên đáp: “Vương đại nhân nói năng xin cẩn trọng.”
Nói xong liền xoay người đuổi theo hoàng đế, hộ tống ông một đường hồi cung.
Trên đường, Thôi Đạo Chi vung roi ngựa trong tay, ngồi thẳng trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Thiên hạ, cũng đến lúc phải đổi thay rồi.
Thôi Đạo Chi vừa trở về phủ, còn chưa kịp bước vào phòng mình đã thấy trong viện quỳ đầy tôi tớ. Trong đó có hai người hắn nhận ra, chính là hai nha hoàn hầu hạ Tú Tú.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, xoay người đi thẳng sang sương phòng phía đông, nhưng bên trong lại trống không, không một bóng người.
*
Hắn đứng giữa sân, nhìn đám hạ nhân đang quỳ, gương mặt âm u đến đáng sợ.
Triệu Quý vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là mất dấu cô nương thế nào? Các ngươi đừng chỉ biết khóc, nói vài câu cho rõ ràng đi!”
Mới được thả ra chưa đầy hai ngày, Tú Tú cô nương đã không chờ nổi, thừa lúc nhị gia không có ở đây mà bỏ trốn, chuyện này chẳng khác nào giẫm thẳng mặt nhị gia xuống đất.
Hỉ Thước sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt đầy mặt, lắp bắp nói: “Cô nương nói muốn đi dâng hương, nô tỳ liền theo hầu đến chùa Từ Vân. Đến nơi, nô tỳ đi xin nước cho cô nương. Sau đó, sau đó……”
Hồng Nhụy lập tức cướp lời: “Sau đó cô nương kéo nô tỳ ra sau tượng Phật, nói muốn qua xem thử. Nô tỳ định khuyên cô nương quay lại, ai ngờ… ai ngờ cô nương không biết lấy đâu ra một hòn đá, đập vào đầu nô tỳ, khiến nô tỳ ngất xỉu tại chỗ. Nhị gia, cô nương bỏ trốn là lỗi của bọn nô tỳ, xin nhị gia trách phạt!”
Nói xong còn liên tục dập đầu.
Nàng ta vốn nghĩ Thôi Đạo Chi còn ở Bắc giáo trường thêm hai, ba ngày nữa, ai ngờ hắn lại trở về sớm như vậy.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nghĩ đến lúc này, Tú Tú e rằng đã sa chân vào chốn dơ bẩn, cho dù nhị gia có tìm được nàng, chỉ sợ cũng sẽ chê nàng bẩn thỉu mà không thèm đoái hoài.
Triệu Quý tiến lên kiểm tra rồi nói với Thôi Đạo Chi: “Nhị gia, sau đầu Hồng Nhụy quả thật có vết thương.”
Sắc mặt Thôi Đạo Chi lạnh như băng, trầm giọng nói: “Phái người đi tìm, nàng không thể ra khỏi Trường An.”
Một kẻ mang thân nô tịch, còn mơ tưởng rời khỏi Trường An, đúng là si tâm vọng tưởng, to gan ngu xuẩn!
Hắn nheo mắt lại, khí tức quanh người u ám đến đáng sợ.
Hồng Nhụy đang quỳ dưới đất lén nhấc mí mắt, cẩn thận quan sát thần sắc hắn. Thấy vậy, trong lòng nàng ta chậm rãi dâng lên một tia khoái chí.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu nhị gia biết được tiểu tiện nhân kia giờ đang ở nơi nào, đã trải qua những gì, e rằng đến tâm gϊếŧ nàng cũng có.
Có lẽ khi nhị gia tìm được nàng, nàng đang nằm dưới thân một kẻ dơ bẩn nào đó, uốn éo thừa hoan.
Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi, Hồng Nhụy đã thấy sung sướиɠ trong lòng.
Nàng ta cúi đầu, khóe môi lén cong lên một chút. Nhưng ngay sau đó, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi ủng đen thêu hoa văn lá trúc. Tim nàng ta giật mạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
“Nhị gia……”
Triệu Quý thấy Thôi Đạo Chi đang chuẩn bị rời đi lại đột ngột quay trở lại, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hồng Nhụy và Hỉ Thước, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Thôi Đạo Chi xoay nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, trầm mặc một lúc lâu rồi lạnh giọng hỏi Hỉ Thước: “Là ai bảo ngươi đi xin nước?”
Hỉ Thước bị ánh mắt hắn nhìn đến mức suýt nữa không thốt nên lời, các ngón tay run rẩy, theo bản năng nhìn sang Hồng Nhụy.
Thôi Đạo Chi lại quay sang nhìn mấy phủ binh đang quỳ phía sau. Đám phủ binh lập tức hiểu ý, đem tình hình ngày hôm đó thuật lại rõ ràng, dĩ nhiên cũng không bỏ sót việc Hồng Nhụy chủ động bảo bọn họ canh giữ bên ngoài Phật điện.
Sống lưng Hồng Nhụy cứng đờ, sắc mặt càng lúc càng tái.
Nhị gia đang giận dữ, lẽ ra lúc này phải lập tức đi tìm người mới đúng, sao lại còn dư thời gian ở đây thẩm vấn?
Nghe những lời kia, nàng ta cố gắng tự trấn an lòng mình. Hai chuyện ấy đều là bổn phận của một nha hoàn, chỉ cần nàng ta giữ được bình tĩnh, nhị gia sẽ không nghi ngờ, sẽ không…
Nàng ta vừa định mở miệng giải thích, đã nghe Thôi Đạo Chi lạnh lùng nói: “Người đâu, thẩm vấn.”
Hồng Nhụy sợ đến tái mét mặt mày. Chỉ trong chớp mắt, miệng nàng ta đã bị bịt lại, rồi bị người kéo đi.
Nửa canh giờ sau, Triệu Quý vội vã chạy tới, nói với Thôi Đạo Chi: “Nhị gia, đã hỏi ra rồi. Tú Tú cô nương bị nàng ta bán đi, giá năm mươi lượng bạc.”
Thôi Đạo Chi đột nhiên quay đầu nhìn ông.
Tiếng ve mùa hạ ngoài sân kêu càng lúc càng râm ran. Thôi Đạo Chi chậm rãi siết chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới hỏi: “Bán cho ai?”
Triệu Quý dường như có chút không đành lòng, liếc nhìn Thôi Đạo Chi một cái rồi nói:
“Một cặp huynh đệ chuyên làm nghề buôn bán kỹ nữ, người ta gọi bọn chúng là Tiền Cái Bang.”
Thấy sát khí trên người Thôi Đạo Chi cuồn cuộn dâng lên như muốn gϊếŧ người, ông không dám nói thêm nữa.
Đã vào kỹ viện làm gì còn có thể toàn vẹn mà ra? Đã gần hai ngày trôi qua, Tú Tú cô nương e rằng đã…
Thôi Đạo Chi sải bước đi ra ngoài. Vừa ra khỏi sân, đã thấy một gã sai vặt chạy vội tới.
“Nhị gia, Tiết cô nương đã tới, lão phu nhân gọi ngài qua đó —— a!”
Lời còn chưa dứt, Thôi Đạo Chi đã đột ngột tung một cước đá văng hắn ta ra.
“Cút!”
Tên sai vặt ôm bụng lăn lộn trên đất kêu thảm. Triệu Quý đi ngang qua liếc nhìn một cái, thở dài.
Đến lúc nào không đến, lại cứ đúng vào thời điểm này. Xem ra hôm nay Tiết cô nương kia e là phải đi công cốc một chuyến rồi, cũng chẳng biết sau đó lão phu nhân sẽ mở miệng xin lỗi người ta thế nào đây.
Ông lắc đầu, bước nhanh đuổi theo Thôi Đạo Chi.
Dựa theo lời khai của nha đầu Hồng Nhụy, bọn họ rất nhanh đã tìm được nơi cần tìm.
Thôi Đạo Chi đứng trước con hẻm đổ nát trước mắt, trong mắt bùng lên một ngọn lửa dữ dội không thể dập tắt.
Trong kỹ viện, hạng cao cấp nhất là những kỹ nữ Dương Châu chuyên bồi rượu, ca múa mua vui; thấp hơn một bậc là các kỹ nữ ở Hương Vân Các, Kỳ Hương Các. Còn trong con hẻm bẩn thỉu này, lại là thứ thấp hèn nhất, những gái điếm rẻ tiền. Hai hạng trên, muốn tiêu khiển thì phải vung tiền như nước; còn nơi này, chỉ cần vài đồng tiền lẻ là đã có thể cùng những nữ nhân ấy thâu hoan một trận.
Những nữ nhân này rẻ rúng đến mức không đáng một xu. Dù mắc bệnh cũng vẫn phải tiếp khách, chết rồi thì chỉ cần cuốn chiếu ném ra bãi tha ma là xong.
Chúng dám đưa nàng tới đây, chúng dám…
Roi ngựa trong tay Thôi Đạo Chi bị hắn siết chặt đến mức phát ra tiếng rin rít.
Ngay sau đó, hắn nhảy xuống ngựa, nhấc chân định lao thẳng vào trong.
Triệu Quý sợ đến kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy tới quỳ sụp xuống trước mặt hắn để cản lại:
“Nhị gia, nhị gia! Bên trong đủ hạng người, trên người chưa biết chừng mang thứ bệnh nhơ nhớp nào. Nếu nhị gia không yên tâm, để nô tài vào tìm, nhị gia…”
Thôi Đạo Chi lạnh mặt quất cho ông một roi. Triệu Quý đau đến co người, nhưng vẫn cắn răng không chịu tránh ra.
“Nhị gia!”
Đúng lúc này, mấy phủ binh đi dò hỏi đã áp giải hai người tới. Phủ binh phía sau hung hăng đá vào khoeo chân bọn họ, hai người “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, nhe răng trợn mắt kêu la thảm thiết.
Triệu Quý lập tức quát lớn: “Nói! Cô nương mà các ngươi mua hôm nay, giờ đang ở đâu?”
Hai tên kia vốn tưởng Tú Tú chỉ là một nha hoàn nhà thường dân, giờ thấy trận thế này, sớm đã sợ đến mức suýt tiểu ra quần, lập tức khai hết.
Thì ra thấy Tú Tú dung mạo xinh đẹp, giữ để buôn bán lẻ thì uổng quá nên bọn chúng liền sang tay, bán nàng với giá cao cho Hương Vân Các.
Thôi Đạo Chi đá văng Triệu Quý, xoay người lên ngựa. Trước khi rời đi, hắn lạnh giọng dặn:
“Băm nát hai kẻ đó, đem cho chó ăn!”
*
Lúc này trong Hương Vân Các, Tú Tú nằm trên một chiếc giường bạt bộ hoa lệ, từ từ tỉnh lại.
“Ây da, cô nương tỉnh rồi à?” Bên bàn tròn đối diện, một nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng dậy, rót một chén trà đưa tới.
“Mấy kẻ thô lỗ kia thật quá đáng, da thịt cô nương non mềm như vậy mà cũng không biết nhẹ tay, làm cô nương ngủ mê man lâu thế. Nhưng thôi, đã tới chỗ chúng ta rồi, chỉ cần cô nương biết nghe lời, sau này bảo đảm ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thứ gì.”
Tú Tú không biết người này là ai. Nhìn cách ăn mặc của nàng ta, nàng theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.
Trang điểm quá mức lộng lẫy, trên người lại phảng phất mùi son phấn nồng nặc.
Bị thuốc mê làm ngủ quá lâu, đầu óc nàng vẫn còn choáng váng. Nhớ lại chuyện bị Hồng Nhụy lừa đưa ra ngoài, trong lòng Tú Tú hiểu rõ, nơi này e rằng không phải chỗ tử tế gì.
Nàng không nhận chén trà, chỉ lặng lẽ quan sát bốn phía. Căn phòng bày biện vô cùng hoa lệ, rèm châu đủ màu, tủ áo, bàn trang điểm, thứ gì cũng có. Tuy nhỏ hơn gian phòng ở Thôi phủ, nhưng cách bố trí lại diễm lệ hơn hẳn.
Tú Tú nhìn về phía tấm bình phong cách đó không xa. Vì đứng xa nên không thấy rõ, nàng bèn bước xuống giường đi tới, vừa đi được hai bước thì bỗng khựng lại.
Trên bình phong vẽ toàn là xuân cung đồ, hình ảnh trần trụi đến chói mắt.
Lắng tai nghe kỹ, bên ngoài còn mơ hồ truyền đến tiếng nam nữ trêu đùa.
Tim Tú Tú chợt trĩu xuống, nàng dường như đã đoán ra đây là nơi nào.
Quay đầu lại nhìn, nữ tử xinh đẹp ban nãy đã không còn trong phòng. Chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng giọng nói của nữ tử.
Trong lúc hoảng loạn, Tú Tú chạy đến trước bàn trang điểm, mở hộp phấn son, lấy ra một chiếc trâm cài giấu vào trong tay áo, rồi khép hộp lại, sắp xếp y như cũ.
“Ây da, cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Nữ tử xinh đẹp kia dẫn theo một phụ nhân trung niên bước vào. Nhìn cách mọi người kính cẩn với bà ta, hẳn đây chính là tú bà của nơi này.
Tú bà nói với Tú Tú một tràng dài, đại khái đều là những lời khuyên nàng nhận mệnh, thuận theo số phận.
“Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi đủ lâu rồi, không tiếp khách thì không được. Ta thấy dung mạo ngươi tốt nên sẽ không bạc đãi. Vị khách đầu tiên này là một khách lớn, hầu hạ cho đàng hoàng.”
Bà ta đã quen nhìn dáng vẻ không cam chịu số phận của những tiểu nha đầu mới tới, nay thấy Tú Tú không hề phản kháng chút nào, trong lòng lại vô cùng vừa ý, cười nói:
“Đúng là đứa trẻ biết nghe lời, không giống những kẻ khác, chẳng khiến ta phải bớt lo chút nào.”
Thật ra, bà ta hoàn toàn có thể nhân lúc Tú Tú hôn mê mà gọi nàng ra tiếp khách. Nhưng vị khách bên ngoài kia vốn là người kén chọn, nếu trên giường chỉ là một cô nương nằm im không nhúc nhích, chẳng khác nào cái xác chết, thì còn thú vị gì nữa?
Vì thế, bà ta cố ý đợi Tú Tú tỉnh lại rồi mới gọi nàng ra hầu hạ ông ta.
Nhìn gương mặt tú bà tràn đầy ý cười, Tú Tú chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Từ Thôi Đạo Chi, nàng đã học được một điều: phản kháng lỗ mãng là vô ích, chỉ đổi lại sự tra tấn còn dữ dội hơn.
Nơi này hẳn vẫn còn trong địa giới Trường An, nếu xảy ra án mạng, tất sẽ kinh động quan phủ; dù có vào ngục, cũng còn hơn ở chỗ này gấp trăm lần.
Tú bà dẫn mọi người ra ngoài, chẳng bao lâu sau liền có một người nam tử trung niên sắc mặt lờ đờ bước vào. Vừa thấy Tú Tú, hai mắt hắn liền dán chặt vào nàng.
“Trời ơi, Hương Vân Các từ bao giờ lại có một mỹ nhân thế này?”
Ông ta cười ngây dại, bước về phía Tú Tú, đưa tay sờ lên gương mặt trắng mịn của nàng, kích động đến mức bàn tay run rẩy: “Bảo bối của ta, để gia thương yêu nàng cho đàng hoàng nhé.”
Tú Tú cố kìm nén sự ghê tởm cuộn trào trong lòng, siết chặt cây trâm trong tay.
Lại gần thêm chút nữa thôi, chỉ cần thêm một chút nữa…
Cánh tay tên nam tử đã vòng qua eo nàng, trông vô cùng thân mật. Nàng vừa định giơ cây trâm trong tay đâm thẳng vào cổ ông ta, thì chợt nghe “rầm” một tiếng, cánh cửa bị người từ bên ngoài đá tung.
Nàng quay đầu lại, ngay sau đó, gương mặt đầy lệ khí của Thôi Đạo Chi đã hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ thấy ánh mắt hắn lướt qua nàng và tên nam tử bên cạnh một lượt, rồi bỗng bật cười lạnh, đôi mắt đều là hàn khí.
“Xem ra ta đến không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của hai vị rồi.”