Chuyện lão phu nhân muốn lo việc mai mối cho Thôi Đạo Chi rất nhanh đã lan khắp toàn bộ Thôi phủ.
Mọi người không khỏi lấy làm lạ. Dù sao nhị gia xưa nay vốn chẳng mấy hứng thú với chuyện hôn sự. Trước kia, khi Thôi gia còn chưa gặp biến cố, lão phu nhân chỉ thuận miệng nhắc tới một câu, hắn đã lập tức rời nhà, đi tới biên quan, gần một năm không quay về.
Nay trải qua một trận sóng gió, e rằng tính tình nhị gia cũng đã khác xưa, không còn kiêu ngạo phóng túng như trước, hiểu được lợi ích của việc thành thân sinh con.
Rốt cuộc thì Thôi phủ lớn như vậy, sao có thể thiếu chủ mẫu? Trong nhà lại chỉ còn nhị gia là độc đinh, tất nhiên cần hắn nối dõi tông đường.
Mọi người âm thầm đoán già đoán non, không biết chủ mẫu tương lai của Thôi phủ sẽ là cô nương nhà ai.
Hỉ Thước đứng một bên nghe được, nghĩ đến Tú Tú, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng. Trên đường về, nàng ấy gặp Hồng Nhụy bên ngoài viện, Hồng Nhụy vỗ nhẹ lên vai nàng, cười nói:
“Tiểu nha đầu ngươi sao trông buồn bã thế? Chẳng lẽ phòng thu chi thiếu tiền tiêu vặt của ngươi à?”
Hỉ Thước tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần. Bình thường Hồng Nhụy lại hay tỏ ra quan tâm nàng, nên nàng hoàn toàn không biết những tâm địa kín đáo của đối phương. Thấy Hồng Nhụy, nàng liền kéo tay, hạ giọng nói:
“Hồng Nhụy tỷ tỷ, nhị gia bắt đầu tìm lương duyên rồi đấy, vậy cô nương nhà ta biết phải làm sao đây?”
Nếu sau này chủ mẫu là người ôn hoà bao dung thì còn đỡ, bằng không, kết cục của cô nương e rằng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Trong lòng Hồng Nhụy thầm cười lạnh. Nghĩ đến mấy lần gần đây, mỗi khi tiểu nha đầu kia muốn trốn đi, phản ứng của nhị gia ra sao, cho dù sau này có nhị thiếu phu nhân thật, nhị gia cũng chưa chắc chịu buông tha nàng. Nha đầu Hỉ Thước ngốc nghếch này đúng là lo xa.
Nghĩ đến đó, Hồng Nhụy siết chặt chiếc khăn tay, trong lòng càng thêm căm hận.
Giá mà có cách nào đó khiến nhị gia hoàn toàn nổi giận với tiểu nha đầu kia thì tốt biết mấy, không phải kiểu giơ cao đánh khẽ như trước, mà là chán ghét thật sự, triệt để buông tay.
Như vậy, không chỉ khiến nhị gia bỏ mặc nàng ta, mà còn có thể dâng cho vị nhị thiếu phu nhân tương lai một “lá thư ra mắt”. Đợi khi nàng ấy vào cửa, chỉ cần hơi nâng đỡ mình một chút…
“Hồng Nhụy tỷ tỷ?”
Thấy nàng ta mãi không đáp, Hỉ Thước không khỏi kéo nhẹ tay áo nàng.
Hồng Nhụy hoàn hồn lại, mỉm cười, khóe mắt liếc thấy ở cửa sổ cách đó không xa thấp thoáng một vạt xiêm y màu hồng nhạt, liền cố ý nâng cao giọng nói: “Đúng thế còn gì, cũng chẳng biết tính tình nhị thiếu phu nhân tương lai ra sao. Nếu là người hay ghen, vậy cô nương nhà ta phải làm sao đây?”
Tú Tú đang ngồi dưới cửa sổ trong phòng, khâu vá y phục. Nghe vậy, tay cầm kim chỉ khựng lại trong chốc lát rồi rất nhanh lại tiếp tục động tác như cũ.
Thì ra những ngày qua Thôi Đạo Chi không tới là vì bận chuyện này.
Hắn muốn cưới ai? Tiết Chiêu Âm?
Nếu là trước đây, nghe tin Thôi Đạo Chi sắp thành thân, Tú Tú nhất định sẽ buồn bã rất lâu, thậm chí có khi còn khóc một trận cho thỏa. Nhưng bây giờ thì…
Tú Tú giơ tay, đặt lên ngực mình.
Ở đó yên lặng đến lạ, thậm chí còn thấp thoáng một tia vui mừng.
Không có nữ nhân nào thực sự có thể chịu đựng việc người mình thích thân cận với kẻ khác. Nếu hắn thích Tiết cô nương, hẳn sẽ cân nhắc đến cảm nhận của nàng ấy.
Có lẽ, sau khi Thôi Đạo Chi cưới vợ, hắn sẽ buông tha cho nàng.
Dù trong lòng biết chuyện ấy trước mắt chưa chắc đã xảy ra nhưng Tú Tú vẫn không kìm được mà nhen nhóm một tia hy vọng.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Tim Tú Tú chợt trĩu xuống, sắc mặt khẽ biến, hàng mi rũ thấp. Ngay sau đó nàng đặt y phục xuống, đứng dậy hành lễ: “Tướng quân.”
Thôi Đạo Chi nắm tay Thôi Như, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Hắn không bỏ sót bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt nàng vừa rồi.
Tinh thần nàng trông khá hơn nhiều, khuôn mặt vốn có phần gầy gò giờ lại đầy đặn hơn.
Hắn không đến, nàng lại có vẻ tâm tình không tệ; nhưng hễ hắn vừa xuất hiện, nàng liền như chuột gặp mèo, hận không thể trốn thật xa, như thể hắn là lang sói ăn thịt người vậy.
Ánh mắt Thôi Đạo Chi càng thêm u tối.
Thôi Như rút tay khỏi hắn, chạy về phía Tú Tú, kéo tay áo nàng làm nũng.
Tú Tú sững người, ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Đạo Chi.
Thôi Đạo Chi nói: “Chăm sóc đại cô nương cho tốt, không được sơ suất.”
“Vâng.” Tú Tú ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa gương mặt trắng trẻo của Thôi Như.
Tú Tú nghĩ Thôi Đạo Chi sẽ rời đi ngay, ai ngờ hắn lại đứng đó rất lâu, chẳng những không đi, còn bước đến bên bàn, cầm bút lên, cũng không biết là đang luyện chữ hay vẽ tranh.
Tú Tú không hiểu, những công tử thế gia như hắn có phải đều như vậy hay không.
Rõ ràng đang bàn chuyện hôn sự, vậy mà vẫn thản nhiên như không có việc gì, ở lì trong phòng của nha hoàn thông phòng như nàng.
Tú Tú thu lại ánh mắt, ôm Thôi Như đặt lên đầu gối, vừa chơi vừa dỗ dành. Không biết có phải Thôi Như đặc biệt thích nàng hay không, chỉ một lát sau, đôi mắt vốn còn đẫm lệ của cô bé dần cong lên, như một vầng trăng non.
Cách đó không xa, Thôi Đạo Chi nhìn cảnh tượng ấm áp ấy, khóe môi bất giác nhếch lên.
Mấy ngày sau đều trôi qua như vậy.
Hôm nay, Thôi Đạo Chi lại dẫn Thôi Như tới. Thôi Như nằng nặc kéo hắn đòi vẽ cho mình một bức tranh, Thôi Đạo Chi tất nhiên đồng ý.
Đợi vẽ xong, Thôi Như mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn sang Tú Tú, chỉ tay về phía nàng, miệng kêu a a.
Tú Tú sững người, không hiểu cô bé muốn nói gì, liền nhấc chân định bước tới. Vừa đi được hai bước, liền nghe Thôi Đạo Chi lạnh giọng nói ra hai chữ:
“Đứng lại.”
Bước chân Tú Tú khựng lại, lập tức đáp: “Vâng.”
Thôi Đạo Chi lạnh mặt vò nát bức tranh thành một cục giấy, ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Hắn lại cầm bút lên, nhưng rốt cuộc không thể vẽ tiếp được nữa.
Ngoài cửa sổ, Triệu Quý nhặt cục giấy lên, mở ra xem, không khỏi hơi sững sờ.
Cái này… chẳng phải là Tú Tú cô nương sao? Nhị gia ngài ấy….
Ông quay đầu nhìn về phía sương phòng, thở dài một hơi.
*
Tú Tú được giải cấm túc.
Khi nghe tin, nàng sững sờ rất lâu, còn sợ mình nghe nhầm.
Nha hoàn truyền lời nói: “Cô nương vui quá nên đơ luôn rồi sao? Nhị gia dặn, sau này cô nương cứ ở bên người ngài ấy hầu hạ. Nhưng khi ngài ấy không có mặt, cô nương cũng có thể ra ngoài, nhưng mà nhất định phải mang theo Hỉ Thước và Hồng Nhụy đi cùng.”
Tú Tú trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu: “Ta biết rồi, đa tạ.”
Cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa phòng. Ánh nắng chói chang chiếu tới khiến nàng hơi nheo mắt. Tú Tú ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chẳng hiểu vì sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác như đã cách xa thế gian mấy đời.
Đêm đó, Thôi Đạo Chi lại tới.
Trên giường, Tú Tú không còn kháng cự như trước. Thôi Đạo Chi nhận ra điểm đó, ghé sát tai nàng, hỏi:
“Vui đến thế sao?”
Khóe mắt Tú Tú đỏ hoe, nàng gật gật đầu.
*
Thôi Đạo Chi dùng ngón tay cái tách đôi làn môi đỏ của nàng, chậm rãi miết lên hàm răng dưới trắng đều.
“Vậy thì hầu hạ gia cho tử tế.”
Tú Tú siết chặt rèm giường, hàng mi run rẩy.
Khi mọi chuyện kết thúc, Thôi Đạo Chi khoác một chiếc áo mỏng, ngồi ở đầu giường, dùng khăn lau mồ hôi trên người. Bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn về phía Tú Tú, hỏi:
“Có điều gì muốn hỏi không?”
Tú Tú kéo chiếc áo khoác đỏ sẫm bên cạnh phủ lên người mình, rõ ràng không hiểu ý hắn, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Bẩm tướng quân, không có.”
Nghe câu ấy, sắc mặt Thôi Đạo Chi trầm hẳn xuống. Hắn đột ngột ném chiếc khăn trong tay lên người nàng, đứng dậy rời đi.
Tú Tú không biết vì sao hắn nổi giận, cũng chẳng buồn nghĩ nhiều. Nàng lấy khăn ra, gọi Hỉ Thước vào.
Ngày mai là sinh nhật cha nàng, nàng muốn đến chùa Vân Tự, thắp cho ông một nén hương.
Hồng Nhụy cũng theo vào. Một mặt cố nén sự bực bội trong lòng, hầu hạ nàng uống thuốc, một mặt hỏi:
“Cô nương chắc chắn là ngày mai chứ?”
Tú Tú mệt mỏi rã rời, chỉ khẽ gật đầu, liếc nhìn nàng ta một cái rồi quay người nằm xuống, nhắm mắt lại.
Ánh mắt Hồng Nhụy khẽ đảo nhanh mấy lần.
Ngày mai, nhị gia sẽ theo bệ hạ đến Bắc giáo trường để tuần tra quân doanh, ít cũng phải bốn, năm ngày sau mới trở về.
Hồng Nhụy nhìn bóng dáng mờ mờ của Tú Tú trong màn giường, tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
*
Sáng sớm hôm sau, Tú Tú chống đỡ thân thể rã rời đứng dậy. Hỉ Thước từ trong tủ lấy ra một bộ váy áo bông màu hồng hoa trà, định hầu hạ nàng mặc vào, Tú Tú lắc đầu nói:
“Tìm bộ màu nhã nhặn thôi, càng giản dị càng tốt.”
Trang điểm quá đẹp, nàng sợ cha sẽ không nhận ra mình.
Cuối cùng, Tú Tú mặc một bộ váy áo bông màu trắng thuần, thêu ám văn cành quế, không cài bất cứ trâm vòng trang sức nào, rồi lên xe ngựa.
Hỉ Thước ngồi trong xe, vén rèm trúc ở cửa sổ ra, nhìn mấy phủ binh đi theo phía sau, rồi lại quay đầu liếc nhìn Tú Tú một cái, chậm rãi siết chặt chiếc khăn trong tay.
Đến chùa Từ Vân, mọi người theo Tú Tú vào dâng hương. Hồng Nhụy quay sang nói với mấy phủ binh: “Các vị đại ca, nơi cửa Phật là chốn thanh tịnh, không nên mang đao kiếm vào. Các huynh cứ ở ngoài canh giữ là được, để ta và Hỉ Thước theo cô nương.”
Nghe nàng ta nói có lý, các phủ binh đều gật đầu.
Tú Tú cô nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại có hai nha hoàn theo hầu, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thấy vậy, Hồng Nhụy mỉm cười, xoay người vén váy bước vào trong. Thấy Tú Tú đang lễ bái trước tượng Phật, nàng ta quay sang Hỉ Thước nói:
“Sáng nay cô nương chỉ ăn nửa cái bánh bao nhân đậu, lại chưa uống một ngụm nước nào. Lát nữa e là sẽ khát. Ngươi ra ngoài tìm tiểu sa di xin một bát nước đi.”
Lúc này trời còn sớm, trong Phật điện không có mấy người. Hỉ Thước hơi lo lắng liếc nhìn Tú Tú, Hồng Nhụy vội nói:
“Đi đi, ta ở đây, sẽ bảo vệ cô nương cẩn thận. Chẳng lẽ ngươi còn không yên tâm ta sao?”
Thấy nàng ta sắp nổi giận, Hỉ Thước vội lắc đầu: “Sao có thể chứ?”
Rồi xoay người đi ra ngoài tìm nước.
Giữa làn khói hương nghi ngút, Tú Tú đứng dậy khỏi tấm đệm hương bồ, trong tay cầm ba nén hương, nhìn tượng Phật, khẽ nói:
“Phật Tổ, xin phù hộ cho cha mẹ tín nữ dưới chín suối được bình an vui vẻ, không còn chịu khổ bởi vòng luân hồi trần thế.”
Một lát sau, nàng lại thì thầm: “Phụ thân, mẫu thân, con vẫn an ổn, xin hai người nhất định phải yên tâm. Con… chỉ là hơi nhớ hai người thôi.”
Nàng nhìn tượng Phật thật lâu, giơ tay lau khóe mắt ửng đỏ. Vừa đứng dậy định cắm hương vào lư hương, bên tai bỗng vang lên một giọng nói rất nhỏ:
“Cô nương, cô nương có muốn đi không?”
Tim Tú Tú giật thót, nàng quay đầu lại.
Người nói chính là Hồng Nhụy.
Nàng tưởng Hồng Nhụy đang thử mình, liền lắc đầu:
“Ta không hiểu cô đang nói gì.”
Vừa nói xong, nàng liền bước về phía lư hương, nhưng cánh tay lại bị Hồng Nhụy đột ngột nắm chặt. Tú Tú muốn giãy ra, nhưng tay chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào, bị nàng ta kéo lê về phía sau tượng Phật, cây hương trong tay rơi xuống đất.
Hóa ra phía sau tượng Phật có một cánh cửa nhỏ cực kỳ kín đáo. Từ đó đi ra ngoài, lại xuyên qua thêm một cánh cửa nữa, là có thể rời khỏi chùa.
Tú Tú không hiểu Hồng Nhụy rốt cuộc muốn làm gì, vừa định kêu lớn thì đã bị nàng ta bịt chặt miệng, thấp giọng nói:
“Ta đang giúp cô đấy, hiểu chưa! Chẳng phải cô vẫn luôn muốn rời khỏi Thôi phủ, đi thật xa sao? Ta thành toàn cho cô.”
Tú Tú còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng ta đẩy ra khỏi chùa.
Tú Tú hỏi: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Hồng Nhụy là nha hoàn Thôi gia, hơn nữa từ trước đến nay không mấy thiện cảm với nàng. Tú Tú không tin nàng ta vô duyên vô cớ giúp mình, huống chi hiện giờ nàng vẫn còn thân phận nô tịch, cho dù rời khỏi Thôi phủ, e cũng chẳng thể rời xa Trường An.
Hồng Nhụy nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý. Nàng ta lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn vuông buộc sau đầu, che kín cả khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt, rồi nói:
“Cô nương tốt của ta ơi, đương nhiên là ta đang giúp cô. Sao cô lại không biết phân biệt lòng tốt như vậy chứ?”
Tú Tú theo bản năng cảm thấy không ổn, vừa định kêu cứu thì không biết từ đâu xuất hiện hai người, dùng vật gì đó che kín miệng mũi nàng. Rất nhanh, nàng mất đi ý thức.
Hồng Nhụy hỏi: “Nàng ta sẽ không đột nhiên tỉnh lại chứ?”
Một gã hán tử cao gầy, hàm răng vàng khè ném cho nàng ta một thỏi bạc, cười nói:
“Nàng có muốn cũng không được đâu, ít nhất cũng phải ngủ gần hai mươi canh giờ. Cô nương cứ yên tâm.”
Tên mập mạp mặt đầy thịt mỡ bên cạnh chộp lấy cằm Tú Tú, ánh mắt đánh giá khuôn mặt nàng một lượt, tặc lưỡi hai tiếng: “Đại ca, đúng là món hàng tốt. Chuyến này chúng ta lời to rồi.”
Hồng Nhụy thu bạc, hạ giọng thúc giục: “Đi nhanh lên!”
Hai người kia nhét Tú Tú vào bao tải, quẳng lên một chiếc xe ngựa rách nát.
Đợi bọn họ đi xa, Hồng Nhụy mới quay lại lối cũ, cẩn thận đóng cửa nhỏ lại, nhặt một hòn đá nhỏ đã đặt sẵn bên cạnh cửa, nghiến răng nện mạnh vào sau đầu mình. Thấy máu chảy ra, nàng ta mới hoảng hốt kêu lớn:
“Mau tới đây! Tú Tú cô nương chạy mất rồi!”