Tiết trời đã bước vào những ngày oi bức gay gắt, nắng độc đến mức đáng sợ, chỉ có lũ ve trên cây là vĩnh viễn không biết mệt, kêu inh ỏi không ngừng.
Ngày hôm ấy khó khăn lắm mới đón được một trận mưa, mưa từ ban đêm kéo dài đến sáng hôm sau. Cái nóng khô hanh suốt mấy ngày liền lập tức dịu đi không ít. Sáng sớm, Tú Tú thức dậy, đẩy cửa sổ ra, chỉ cảm thấy một luồng không khí mát lành, tươi mới ập thẳng vào mặt.
Nàng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngồi yên thật lâu. Một lúc sau, Hỉ Thước và Hồng Nhụy bước vào, chuẩn bị hầu hạ nàng chải đầu. Tú Tú lắc đầu, nói: “Ta tự mình thu dọn qua loa là được.”
Thôi Đạo Chi sai người đưa tới rất nhiều y phục và trang sức. Tú Tú mở hộp trang sức, lấy ra cây trâm đơn giản nhất đặt trong lòng bàn tay. Toàn thân trâm trắng muốt, không tì vết, được thợ lành nghề chạm khắc thành hình hoa mẫu đơn tinh xảo, bên ngoài viền tơ vàng.
Tú Tú nhìn nó, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.
Nếu như so sánh, cây trâm bạch ngọc hoa quế mà nàng từng nâng niu như bảo vật lại trở nên rẻ mạt đến buồn cười.
Mà có lẽ nó cũng đã vỡ nát lâu rồi.
Tú Tú đơn giản vấn gọn mái tóc dài ngang eo, cài cây trâm trong tay lên, soi gương ngắm thật kỹ một lúc lâu rồi gượng cười một cái.
“Ăn cơm thôi.”
Nàng đứng dậy đi đến bàn ăn, cầm lấy đôi đũa.
Dạo này Thôi Đạo Chi không đến, Tú Tú không cần hầu hạ hắn, tinh thần tự nhiên khá hơn đôi chút, bữa ăn cũng dần trở lại bình thường.
Chỉ là, vẫn chẳng có ai nói chuyện cùng nàng.
Ăn xong, Tú Tú vẫn như cũ tự nói chuyện với Hỉ Thước và Hồng Nhụy. Nghĩ tới đâu thì kể tới đó, từ những trò nghịch ngợm thuở nhỏ cho đến những chuyện tai nghe mắt thấy sau khi đến Trường An. Nàng chỉ chọn kể những chuyện vui, còn những u ám, khó chịu thì đều bị nàng cố ý gạt bỏ, như thể chưa từng xảy ra.
“Cha từ nhỏ đã dẫn ta và mẫu thân đến quán trà nghe các tiên sinh kể chuyện. Ông nói Trường An phú quý bậc nhất thiên hạ, khắp nơi đều là đình đài lầu các, nhà cửa vừa cao vừa lớn, xây bằng gạch vàng, người người tiêu tiền như nước, còn có canh thịt dê ngon tuyệt và loại hồng đỏ thắm ngọt nhất trần đời.”
“Đến nơi rồi mới biết, lời ông nói cũng không hẳn là thật, có chút phóng đại. Nhưng canh thịt dê thì quả thực rất ngon, còn hồng đỏ ta vẫn chưa từng thấy. Các cô ở đây lâu rồi, có thể nói cho ta biết, thứ quả hồng ấy thật sự ngon đến vậy sao?”
Hai người đối diện tất nhiên không có lấy một lời đáp.
Tú Tú nhìn họ, một lúc lâu sau, đầu dần dần cúi xuống, khẽ nói:
“Các cô ra ngoài đi.”
Hồng Nhụy là người xoay lưng trước tiên, vén rèm bước ra ngoài. Nàng ta chẳng muốn tiếp tục ở trong đó, nghe tiểu đề tử kia lải nhải những lời vô nghĩa chẳng đâu vào đâu.
Hỉ Thước thì bước đi chần chừ, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Đã là ngày thứ mấy rồi, cứ tiếp tục như thế này, cô nương sẽ…
Nàng ấy thở dài trong lòng, cũng không biết cơn giận của nhị gia bao giờ mới nguôi.
Thế nhưng vừa ra ngoài, liền thấy Thôi Đạo Chi mặc một thân thường phục màu xanh nhạt, đứng dưới hành lang. Đôi mắt hắn sâu thẳm như đầm nước lặng, không biết đã đứng đó nghe được bao lâu rồi.
Bên kia, Hồng Nhụy mặt mày mừng rỡ vội vàng tiến lên: “Nhị ——”
Thôi Đạo Chi trầm mặt giơ tay lên, lời nói của Hồng Nhụy lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ thấy hắn quay đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bóng người bên trong, dường như căn bản không để ý tới sự tồn tại của nàng. Hồng Nhụy nhất thời như nuốt phải cả một trái mướp đắng, sắc mặt vừa ngượng vừa khó coi.
Nhị gia là cố ý tới thăm cái thứ thấp hèn kia sao?
Dạo này hắn không đến, nàng còn tưởng rằng Tú Tú đã hoàn toàn bị hắn thất sủng. Nếu như vậy, bên cạnh nhị gia sẽ thiếu một người hầu hạ, nàng liền có thể nhân cơ hội đó chen vào. Ai ngờ…
Đều do nàng tự suy diễn.
Cảm giác như bị ai đó hung hăng tát một cái, mặt Hồng Nhụy nóng rát đau đớn.
Nàng ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thôi Đạo Chi lại liếc nhìn vào trong một lần nữa, rồi nói:
“Không ai được nói cho nàng biết ta đã tới.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Hỉ Thước hành lễ rồi quay người đem bát đũa đưa về phòng bếp.
Còn Hồng Nhụy thì đánh bạo muốn đuổi theo Thôi Đạo Chi. Nàng ta vừa đi được hai bước, liền bị Triệu Quý đứng phía sau hắn chặn lại. Ông nghi hoặc hỏi:
“Hồng Nhụy, ngươi có chuyện gì sao? Ta có thể thay ngươi bẩm báo với nhị gia. Là chuyện của Tú Tú cô nương à?”
Hốc mắt Hồng Nhụy lập tức đỏ lên.
Tú Tú, Tú Tú, lại là Tú Tú. Vì sao những người xung quanh nàng lúc nào cũng nhắc tới Tú Tú?
Rõ ràng chỉ là một con trốn nô, vậy mà bọn họ không những không gϊếŧ nàng, còn đối xử với nàng tốt như thế. Vàng bạc châu báu ùn ùn đưa vào phòng nàng, ngay cả những chén lưu ly trị giá ngàn vàng cũng cho nàng như thể chẳng đáng tiền!
Một con nha đầu quê mùa lớn lên ở thôn dã, nàng ta căn bản không biết những thứ ấy là gì. Đặt chúng vào tay nàng ta chẳng khác nào phí của trời.
Quan trọng nhất là, nàng ta hoàn toàn không trân trọng tâm ý của nhị gia, một chút cũng không! Trong lòng nàng ta, nào là canh thịt dê, nào là quả hồng đỏ, tất cả đều đáng để bận tâm hơn mấy thứ kia!
Một kẻ như vậy, dựa vào đâu lại được nhị gia để mắt tới, dựa vào đâu chứ!
Sự uất ức và bất cam bị dồn nén suốt thời gian dài cuối cùng cũng bùng phát. Hồng Nhụy cắn chặt răng, đánh bạo kéo tay áo Triệu Quý, lấy hết can đảm nói:
“Triệu quản sự, nô tỳ nói thật với ngài, Tú Tú cô nương… đầu óc nàng ấy đã không bình thường rồi. Mấy ngày nay, nàng ấy toàn tự nói lung tung, ai nghe cũng không hiểu. Triệu quản sự…”
Hồng Nhụy cười nịnh, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Triệu Quý.
“Nếu một ngày nào đó nàng ấy bỗng nhiên phát điên, lỡ làm nhị gia bị thương thì biết làm sao? Chi bằng khuyên nhị gia sớm buông tha nàng ấy cho xong, đổi một người nghe lời hiểu chuyện khác đến hầu hạ nhị gia, chẳng phải tốt hơn sao?”
Triệu Quý cau mày nghe xong, nghiêm giọng nói: “Hồng Nhụy, gan ngươi từ đâu ra mà dám xen vào chuyện của chủ tử?”
“Không phải, nô tỳ…” Hồng Nhụy vội vàng muốn giải thích, nhưng Triệu Quý đã trầm mặt ngắt lời: “Chủ tử muốn làm gì tự có đạo lý của chủ tử, đâu đến lượt ngươi ở đây bịa đặt! Ngươi giỏi quá nhỉ, dám đứng đây dạy nhị gia phải làm việc thế nào. Hồng Nhụy, tâm tư ngươi quá lớn rồi, cẩn thận rước họa vào thân, sau này khó mà sống được.”
Cảnh cáo xong, Triệu Quý vội vã rời đi đuổi theo Thôi Đạo Chi. Vừa đi ông vừa nghĩ, phải tìm cơ hội bẩm báo nhị gia, xem có nên điều nha đầu Hồng Nhụy này đi nơi khác hay không, không để nàng ta tiếp tục hầu hạ Tú Tú cô nương nữa.
Ai ngờ từ hôm đó trở đi, ông luôn bận rộn với việc tu sửa quốc công phủ, nên quên béng chuyện này. Đó là chuyện về sau, tạm thời không nhắc tới.
Lại nói, hôm ấy hiếm hoi không phải ngày nắng gắt, mà là trời quang sau mưa, không còn oi bức như trước. Thôi Đạo Chi liền đưa lão phu nhân đến phủ quốc công.
Cánh cổng lớn chậm rãi mở ra. Vừa bước vào, một cảm giác tiêu điều liền ập tới. Tường gạch mái ngói, tuy vẫn y như xưa, nhưng vì nhiều năm không có người ở, nay đã hiện rõ vẻ hoang phế, cũ nát.
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, lão phu nhân không kìm được đỏ hoe hốc mắt, lấy khăn lau nước mắt.
“Cuối cùng cũng đã trở về rồi.”
Ánh mắt Thôi Đạo Chi sâu thẳm, hắn rũ mi xuống, đỡ lão phu nhân xuyên qua từng lớp hành lang, hướng về từ đường mà đi.
Trong từ đường bày biện bài vị tổ tiên Thôi gia, nhiều vô kể, không dưới bốn mươi tấm.
Trong đó, ở hàng phía trước nhất là hai bài vị của phụ thân và huynh trưởng hắn.
Một người mất năm bốn mươi chín tuổi, đang độ tráng niên; người còn lại qua đời khi mới hai mươi bốn.
Thôi Đạo Chi cẩn thận lau sạch từng tấm bài vị, sau đó châm một nén nhang cắm lên lư hương. Hắn vén vạt áo, quỳ xuống, nghiêm chỉnh dập đầu ba cái.
Đứng dậy, hắn nhìn bài vị của phụ thân và huynh trưởng hồi lâu, cuối cùng mới mở lời:
“Cha, đại ca, con về rồi.”
Lão phu nhân khóc nấc lên không ngừng.
Lão quốc công chiến công hiển hách, trên thì trung quân ái quốc, dưới thì thương dân như con, đối với người nhà lại càng cẩn trọng chu đáo, quan tâm từng li từng tí. Chưa từng một lần lớn tiếng với bà. Dù trước kia từng nhiều lần tức giận vì Thôi Đạo Chi quá mức phóng túng, kiêu ngạo, thậm chí có lúc còn ra tay dạy dỗ, nhưng tất cả đều xuất phát từ tấm lòng yêu con, sợ hắn không biết kiềm chế mà rước họa vào thân.
Đại nhi tử thì càng không cần nói. Tuy từ nhỏ thân thể yếu ớt, không thể nối nghiệp cha trên sa trường, thậm chí ngay cả cơ hội ra làm quan cũng không có, nhưng y chưa từng oán thán. Ngày ngày lấy sách vở làm bạn, đối đãi với mọi người ôn hòa, cưới thê tử xong, phu thê hai người ân ái mặn nồng.
Hai người như vậy lại cùng lúc rời đi chỉ trong một đêm, bảo sao bà không đau lòng cho được. Khi ấy, bà thậm chí đã nghĩ đến chuyện đi theo họ, nếu không nhờ Thôi Đạo Chi chống đỡ, bà sợ rằng đã sớm bước vào quỷ môn quan, không thể bình an trở về.
Không biết đã bao lâu trôi qua, lão phu nhân cuối cùng cũng ngừng khóc, lấy khăn lau khô nước mắt, nghẹn ngào thắp hương cho trượng phu và nhi tử.
“Hài tử ngoan, chúng ta coi như cũng đã khổ tận cam lai. Mẫu thân biết trong lòng con đang toan tính đại sự, nhưng Vương gia đâu phải là người có thể dễ dàng lật đổ. Nay mẫu thân cũng sắp năm mươi rồi, chỉ mong cả nhà chúng ta được bình an vô sự, những chuyện khác, ta chẳng cầu gì thêm.”
Thôi Đạo Chi nhẹ vỗ lưng bà, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ không đáy, nói:
“Mẫu thân cứ yên tâm.”
Lão phu nhân trước giờ luôn hiểu rõ tính tình đứa con trai này, có chuyện gì cũng chôn chặt trong lòng, không thích nói ra, nên bà chắp tay niệm Phật, nói:
“A Di Đà Phật, con thật sự nghĩ được như vậy, mẫu thân rất an lòng. Hài tử ngoan, nghe mẫu thân một câu, sớm kết một mối hôn sự đàng hoàng, sinh một đứa trẻ, để Thôi gia chúng ta còn có người nối dõi. Như thế, sau này xuống dưới suối vàng, ta cũng còn có mặt mũi ăn nói với phụ huynh và liệt tổ liệt tông con. Nếu không… huyết mạch nhà ta thật sự sẽ bị đoạn tuyệt.”
Vẻ mặt Thôi Đạo Chi nhàn nhạt, chỉ đáp: “Chúng ta còn có Như nhi.”
Nghe vậy, lão phu nhân thở dài: “Nhưng nó là con gái, huống hồ…”
Nói đến đây, bà lại thở dài lần nữa.
Thôi Đạo Chi hiểu rõ ý bà.
Thôi Như, e rằng đời này sẽ không thể mở miệng nói được.
Hắn nhìn các bài vị trước mặt, trầm mặc thật lâu.
Lão phu nhân lại nói: “Mẫu thân biết con muốn chọn người mình thật lòng thích, nên ta cũng không vội. Con cứ từ từ cân nhắc. Những chuyện khác tạm không nói, nhưng muội muội của Tiết đại nhân cũng là một lựa chọn không tệ, con có thể suy xét thử.”
“Con hẳn là đã gặp nàng rồi. Đứa trẻ ấy cũng đã đến nhà ta mấy lần, nhìn qua đúng là một cô nương tốt. Nếu con có ý thì cứ sai người đem bát tự của hai đứa ra hợp thử xem? Có hợp hay không, sau này hãy nói tiếp.”
Tiết Chiêu Âm?
Thôi Đạo Chi hơi nhíu mày, như thể lúc này mới nhớ ra có người như vậy.
Mấy năm trước, Tiết Sùng Minh được điều rời khỏi Trường An, hầu như không còn dính dáng gì đến những thế tộc môn phiệt rối rắm trong thành. Hơn nữa phụ thân y là Tiết thái phó, lại được hoàng đế hết sức tín nhiệm; bản thân Tiết Sùng Minh cũng được hoàng đế khen ngợi không ít, ban cho chức binh bộ thị lang.
Kết thông gia với Tiết gia, đối với Thôi gia mà nói, quả thật là một lựa chọn rất tốt.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, vào khoảnh khắc này, Thôi Đạo Chi lại không mấy hứng thú với chuyện ấy.
“Nhị ca ca, muội muốn gả cho người mà muội thích.”
Từng có một tiểu cô nương, đôi mắt tràn đầy hy vọng, uyển chuyển nói với hắn rằng nàng muốn gả cho hắn.
Hắn đưa tay xoa xoa giữa mày, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc hỗn độn khó gọi thành tên, làm hắn mơ hồ cảm thấy bất an.
Gần đây, sự chú ý của hắn dành cho Trần Tú Tú dường như có phần quá nhiều. Nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay hắn để phục vụ cho việc báo thù; giá trị duy nhất là, đến lúc thích hợp, sẽ bị hắn đẩy ra làm mồi nhử, kéo Vương gia từ trên cao xuống.
Vậy mà giờ đây, khi mẫu thân nhắc tới hôn sự của hắn, trong đầu hắn lại không tự chủ mà nghĩ đến nàng.
Hắn sao có thể nghĩ đến nàng được?
Thôi Đạo Chi mím môi, trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Cứ theo mẫu thân sắp xếp.”