Chương 42: Giam cầm

Từ sau ngày đó Tú Tú bị Thôi Đạo Chi đưa trở về phủ, nàng liền bị hắn giam lỏng thực sự. Nếu không có lệnh của hắn, bất kể là ai cũng không được phép cho Tú Tú rời khỏi phủ, cho dù là lão phu nhân cũng không ngoại lệ.

Không chỉ vậy, hắn còn dời chỗ ở của nàng sang sương phòng phía đông trong viện mình, rồi sai hai nha hoàn khác phái đến hầu hạ nàng.

Việc này vốn dĩ không hợp quy củ. Sương phòng phía đông và tây trong viện của chủ tử xưa nay là để dành cho thê thϊếp sau này, Tú Tú hiện giờ chẳng qua chỉ là một thông phòng, vốn dĩ không đủ tư cách ở đó.

Nhưng nhị gia xưa nay nói một là một, không ai dám nhiều lời. Mọi người chỉ lặng lẽ thu dọn phòng ốc sạch sẽ rồi đưa Tú Tú vào ở.

Triệu Quý vốn định sai Hỉ Thước và Xuân Trà tới hầu hạ nàng, nhưng hai ngày trước Xuân Trà vừa được cha mẹ chuộc ra ngoài gả chồng, vì vậy liền đổi thành Hồng Nhụy.

Hai nha hoàn hiện giờ không dám quan tâm gì khác, chỉ một mực hầu hạ Tú Tú. Nhưng cũng giống như nàng, không có lệnh của Thôi Đạo Chi, Tú Tú không được bước ra khỏi sương phòng nửa bước, chỉ có thể sống lay lắt trong một khoảng không gian chật hẹp ấy.

Vì thế, mỗi ngày của Tú Tú ngoài việc chờ Thôi Đạo Chi tới thì không gặp được một ai khác. Ngay cả hai nha hoàn hầu hạ nàng, ngoài chuyện chăm lo sinh hoạt thường ngày, cũng không được phép trò chuyện với nàng.

Những ngày như vậy, Tú Tú đã sống gần hai tháng.

Nàng cảm thấy bản thân mình như một cái xác không hồn, sinh khí trong người từng chút từng chút bị rút cạn.

Đến lúc này nàng mới hiểu ra, hóa ra cách tra tấn một con người tàn nhẫn nhất không phải là giày vò thân xác mà là đánh sập tinh thần.

Những ngày đầu, Tú Tú còn có thể chịu đựng. Không ai nói chuyện, nàng liền tự lẩm bẩm một mình.

Nhưng theo thời gian kéo dài, nỗi lo âu dần xâm chiếm. Nàng hết lần này tới lần khác bước ra cửa phòng, rồi lại hết lần này tới lần khác bị mời trở về.

Mỗi khi như vậy, Thôi Đạo Chi lại đối xử với nàng mạnh tay hơn thường lệ.

Mạnh đến mức khiến nàng cảm thấy, những ngày trong ngục trước kia còn dễ chịu hơn hiện tại.

Cuối cùng, lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh, bắt đầu hạ giọng cầu xin hắn.

Thôi Đạo Chi vẫn im lặng không nói.

Ngay sau đó, Tú Tú bật khóc.

“Khóc cái gì? Nếu ngươi chịu nghe lời thì giờ muốn làm gì chẳng được. Nhưng mà…”

Hắn giơ tay, vuốt ve gò má trắng mịn của nàng, dáng vẻ tựa như một vị thẩm phán đứng trên cao nhìn xuống.

“Ngươi không thành thật.”

Tú Tú gắng sức đẩy hắn ra. Hắn chẳng những không tức giận, ngược lại còn tỏ ra càng hứng thú hơn.

Dần dần, Tú Tú cạn kiệt sức lực, cũng không còn khóc nữa. Nàng nằm thẳng ở đó, nhìn màn giường đỏ rực lay động, quay mặt đi, nhắm chặt hai mắt.

Thế nhưng dáng vẻ ấy dường như vẫn chưa khiến Thôi Đạo Chi thỏa mãn. Hắn nhất định phải dùng cách mạnh mẽ ép nàng nhìn hắn, buộc nàng cùng mình trầm luân.

Tú Tú suýt chút nữa thì bị ép đến phát điên.

Về sau, nàng không còn cầu xin hắn nữa. Mỗi ngày chỉ lặng lẽ ngồi trên giường chờ hắn đến, mong sao mỗi lần tra tấn trong ngày đó nhanh kết thúc.

Chỉ là, nhìn nàng từng ngày từng ngày tinh thần sa sút, Thôi Đạo Chi dường như cũng không còn cảm thấy khoái trá. Trong lòng hắn quẩn quanh một thứ cảm xúc phức tạp khó gọi tên.

Nàng vẫn sợ bóng tối như xưa. Ban đêm nghỉ ngơi cũng không dập đèn, chỉ ngồi ở đầu giường, tóc xõa rối, không buộc không chải, cứ thế rủ thẳng tới eo. Trong một khắc, hắn như nhìn thấy nàng khoác một chiếc áo ngủ vải thô, cầm cây đèn dầu sắp tàn, chạy chậm đến bên hắn, cẩn thận xem xét vết thương trên người hắn, vui mừng nói:

“Nhị ca ca, thương thế của huynh sắp khỏi rồi, huynh xem, đã đóng vảy rồi này. Muội đã nói mà, vị đại phu đó không tệ đâu. Nhị ca ca, huynh muốn ăn gì? Đợi huynh khỏi hẳn, muội nấu cho huynh.”

Khi ấy, nàng mở to đôi mắt nhìn hắn, trên khóe mắt và đuôi mày tràn ngập ý cười. Còn hiện tại, nơi đó chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng chết chóc.

Nghe thấy động tĩnh, Tú Tú ngơ ngác quay đầu, vén chăn xuống giường, hành lễ với Thôi Đạo Chi, sau đó vô cùng thuần thục đưa tay tháo nút áo trước cổ.

“Tướng quân, nô tỳ hôm nay có chút mệt, có thể nhanh một chút được không?”

Thần sắc Thôi Đạo Chi khẽ trầm xuống. Cơn bực bội trong lòng hắn lại lần nữa trào lên, giọng nói nặng nề:

“Ngươi suốt ngày ở trong này chẳng làm gì cả, mệt cái gì?”

Tú Tú lúc này dường như đã mang tâm thế bất chấp tất cả, thẳng thắn nói: “Chính vì không làm gì, cũng không làm được gì, đến cửa còn không ra nổi, cho nên mới mệt.”

Thôi Đạo Chi không ngờ nàng giờ đây lại lanh miệng đến vậy, dám trực tiếp bác bỏ lời hắn ngay lập tức.

Ba người đứng canh ngoài phòng nghe thấy câu này đều hít một ngụm khí lạnh.

Chuyện này… Tú Tú cô nương chẳng lẽ bị giam quá lâu, đến mức phát điên rồi sao? Dám dùng giọng điệu ấy nói chuyện với nhị gia bọn họ.

Triệu Quý và Hỉ Thước đều nín thở, tim như nhảy lên tận cổ họng, sợ rằng Thôi Đạo Chi sẽ nổi giận. Trái lại, Hồng Nhụy lại có chút vui sướиɠ khi người gặp hoạ, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên trong.

Trong mắt nàng ta, một nha đầu quê mùa như Tú Tú, đã không nghe lời, dạy mãi không sửa, lại còn trốn nô, thì đáng lẽ phải chịu lấy trừng phạt thích đáng. Nàng ta thật không hiểu nhị gia bị ma quỷ phương nào ám, không những đích thân đi tìm nàng về, còn nuôi dưỡng cẩn thận, cơm ngon áo đẹp, đã thế còn bắt nàng hầu hạ nàng ta!

Mỗi ngày nghe trong phòng truyền ra những âm thanh không chịu nổi kia, Hồng Nhụy lại càng uất ức. Cơn giận bị đè nén trong lòng bốc cháy, hận không thể thiêu rụi cả người Tú Tú.

Phi! Cái loại thấp hèn chuyên đi câu dẫn nam nhân!

Nghe tiếng kêu kia xem, e là người tây viện đều nghe thấy cả rồi, đúng là chẳng biết xấu hổ!

Nhị gia là nhân vật tựa thần tiên, ngày ngày lại quấn quýt cùng nàng ta, thế mà nàng còn không biết đủ. Nếu đổi lại là nàng, tất nhiên sẽ cẩn thận hầu hạ, tuyệt đối không để nhị gia phải nổi giận.

Tuy trong lòng Hồng Nhụy chất đầy oán hận, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra, chỉ ngoan ngoãn chờ Thôi Đạo Chi phát hỏa, để dạy cho con tiểu tiện tỳ kia một bài học ra hồn.

Ai ngờ đợi mãi một hồi lâu, bên trong lại không hề có chút động tĩnh nào.

Đang lúc nghi hoặc thì rèm cửa bỗng bị vén lên. Thôi Đạo Chi bước ra, gương mặt tuy lạnh như băng, nhưng không nói lấy một lời, trực tiếp nhấc chân đi vào thượng phòng.

Triệu Quý vội vàng theo sau.

“Nhị gia, ngài đây là…”

Chỉ thấy Thôi Đạo Chi lạnh mặt ngồi xuống chiếc ghế tử đàn, mày nhíu chặt, rồi “bang” một tiếng, đập tay lên bàn trà.

“Gọi nước.”

Như vậy có nghĩa là đêm nay hắn không định chung phòng với Tú Tú.

Nói thật, nghe được lời này, trong lòng Triệu Quý cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngoại trừ mấy ngày Tú Tú cô nương đến kỳ nguyệt sự, suốt hai tháng qua nhị gia hầu như ngày nào cũng sang, mỗi lần không giày vò đến nửa đêm thì không chịu thôi, có mấy hôm thậm chí tới tận hừng đông mới nghỉ. Lâu dần như vậy, đối với thân thể nhị gia rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt.

Dù nhị gia thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào, nhưng cũng không thể phóng túng đến mức ấy.

Triệu Quý gọi người mang nước lạnh vào, hầu hạ Thôi Đạo Chi rửa mặt thay y phục.

Mấy ngày liền sau đó, Thôi Đạo Chi đều nghỉ lại ở thượng phòng, không sang phòng Tú Tú.

Hôm nay tan triều trở về, dùng xong bữa tối, Thôi Đạo Chi ngồi bên cửa sổ hóng mát, nghe tiếng ve kêu ngoài sân. Đột nhiên, hắn lên tiếng:

“Hôm nay nàng có nói gì không?”

Nàng?

Triệu Quý sững người một chút, lúc này mới kịp phản ứng ra người mà hắn hỏi chính là Tú Tú, liền vội vàng nói:

“Để nô tài đi gọi Hỉ Thước sang truyền lời.”

Thôi Đạo Chi không nói gì, Triệu Quý lui ra, chẳng bao lâu đã dẫn Hỉ Thước tới.

“Nhị gia minh xét, mấy hôm trước cô nương còn chẳng mấy nói năng, uể oải, lười nhúc nhích. Thế mà hôm nay lại dậy rất sớm, tự mình sửa soạn gọn gàng, đứng trước gương nhìn thật lâu, rồi sai nô tỳ mở cửa sổ. Sau đó nàng ngồi dưới cửa sổ, hái lá liễu thổi, nô tỳ cũng không biết nàng thổi khúc gì.”

“Mà không lâu trước đó, cô nương còn hỏi có thể cho nàng vài đĩa bánh hợp hoan và bánh hồng ăn hay không. Nô tỳ bèn nói phải đi hỏi thử, nhưng thợ làm bánh hợp hoan hôm nay không có mặt, còn hồng thì không phải mùa, cũng không có. Cô nương nghe xong, trông rất thất vọng, chỉ thở dài nói đáng tiếc.”

Triệu Quý đứng một bên, càng nghe càng thấy có gì đó không ổn.

Sao nghe cứ như là đang dặn dò hậu sự vậy.

Ông còn đang mải nghĩ, thì bên kia Thôi Đạo Chi đã đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài, rèm cửa bị hất tung lên kêu “phạch” một tiếng.

Triệu Quý vội vã theo sau, chỉ thấy Thôi Đạo Chi đi tới trước cửa sương phòng phía đông rồi lại dừng bước. Ông cẩn thận quan sát sắc mặt Thôi Đạo Chi, dè dặt nói:

“Nhị gia, chẳng lẽ cô nương là muốn ——”

“Nhị gia!” Nha hoàn trong viện lão thái thái chạy tới, từ xa đã gọi lớn, “Lão phu nhân hỏi sao ngài còn chưa qua, muốn bàn với ngài xem khi nào về quốc công phủ một chuyến.”

Ba chữ “quốc công phủ” như một gáo nước lạnh hắt vào Thôi Đạo Chi, khiến hắn chợt tỉnh. Hắn xoay người lại, nghiến răng nói từng chữ: “Nàng đã muốn chết, vậy thì cứ để nàng chết đi!”

Nói xong, hắn sải bước thật nhanh về phía viện của lão phu nhân.

Tới nơi, lão phu nhân gọi hắn ngồi xuống rồi nói: “Đồ đạc trong phủ vẫn chưa sửa soạn xong, tạm thời còn chưa dọn về được. Nhưng ta vẫn muốn quay về trước, rồi vào từ đường nhìn một chút. Bài vị của phụ thân và huynh trưởng con lâu ngày không ai lau dọn, chẳng biết đã hư hỏng đến mức nào rồi.”

Thôi Đạo Chi đáp lại từng câu từng chữ, nhưng lão phu nhân vẫn nhìn ra hắn đang lơ đãng:

“Chi nhi, con sao thế?”

Thôi Đạo Chi mím môi, chỉ nói là lo lắng công vụ. Lão phu nhân bảo hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá lao lực. Nghĩ tới chuyện lần trước hắn tự mình tới cửa đòi nha đầu Tú Tú kia, bà không nhịn được mà khuyên nhủ:

“Con có vừa ý nàng đến đâu thì cũng không nên làm như vậy. Đó là phủ thừa tướng, chúng ta với người ta vốn không thù không oán, lỡ vì chuyện này mà đắc tội người ta thì phải làm sao? Hơn nữa sau này con còn phải cưới vợ, chuyện này mà truyền ra ngoài, những nhà đứng đắn sẽ nhìn chúng ta thế nào? Nếu chẳng ai chịu gả con thì hôn sự tương lai của con - ơ? Con đi đâu vậy?”

Lời bà còn chưa dứt, Thôi Đạo Chi đã đứng bật dậy:

“Nương, chuyện về quốc công phủ con đã ghi nhớ rồi, chọn lúc thích hợp con sẽ đưa nương trở về. Nhi tử còn có việc, xin phép đi trước, đợi quay lại sẽ tới tạ tội với nương.”

Nói xong, hắn hành lễ rồi xoay người rảo bước đi nhanh ra ngoài.

“Hả?” Lão phu nhân đứng sững tại chỗ, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Tính tình đứa con trai này bà hiểu rõ hơn ai hết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức khiến nó cuống quýt, bồn chồn như thế?

*

Thôi Đạo Chi mặt lạnh như băng, bước nhanh quay về. Triệu Quý chạy theo phía sau, suýt nữa thì không theo kịp.

Vừa về tới viện, Thôi Đạo Chi đã một cước đá tung cửa sương phòng phía đông, xông thẳng vào tìm người.

Chỉ thấy Tú Tú đang ngồi dưới cửa sổ, trong tay cầm một chiếc kéo bạc lấp lánh ánh sáng.

Thôi Đạo Chi sải bước tới, hất mạnh chiếc kéo khỏi tay nàng, chộp lấy cổ tay nàng kéo ra trước mặt, tức giận quát: “Vô dụng, ngươi thật sự dám đi tìm chết sao?!”

Tú Tú còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng đầy mờ mịt. Thấy không tránh được hắn, nàng đành ngẩng đầu hỏi: “Tướng quân đang nói gì vậy? Chết cái gì chứ?”

Quan sát một hồi, thấy nàng không giống giả vờ, Thôi Đạo Chi không khỏi cúi đầu nhìn về chỗ nàng vừa ngồi. Chỉ thấy trước mặt nàng đặt một giỏ kim chỉ, bên cạnh là một mảnh vải, lại còn có mấy chiếc lá liễu.

Tú Tú: “Nhàn rỗi không có việc gì, nô tỳ may áo cho đại cô nương.”

Thôi Đạo Chi buông tay nàng ra, hỏi tiếp: “Thế mấy cái lá kia dùng để làm gì?”

Tú Tú nhặt một chiếc lên, thổi nhẹ một cái: “Thổi chơi thôi.”

Một lúc lâu sau, Thôi Đạo Chi mới hừ lạnh một tiếng: “Ta không ngờ ngươi còn biết cái này.”

Tú Tú như chợt nhớ ra cái gì đó, nói: “Trước đây nô tỳ sợ quấy rầy tướng quân dưỡng thương nên không dám thổi.”

Hàng mày Thôi Đạo Chi bỗng run lên, hắn xoay người đi chỗ khác.

Trước đây, chính là khi còn ở Hà Châu.

Thấy Thôi Đạo Chi im lặng hồi lâu, Tú Tú nhẹ giọng nói: “Tướng quân cứ yên tâm, nô tỳ quý mạng, sẽ không tìm chết. Chỉ là mấy ngày nay nghĩ lại, cứ sống như thế này mãi cũng không phải cách. Bất kể người khác đối xử với nô tỳ ra sao, nếu ngay cả bản thân nô tỳ cũng không đối tốt với chính mình, thì mới là phụ tấm thân cha mẹ ban cho. Ngày sau xuống dưới kia, cũng chẳng còn mặt mũi đi gặp họ.”

Nàng nói xong, gian phòng liền rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

Thôi Đạo Chi nhìn Tú Tú, nhìn gương mặt mềm mại yếu ớt của nàng, trầm mặc không nói.

Hắn vẫn luôn cho rằng nàng chỉ là một kẻ yếu đuối chỉ biết cam chịu, mặc người nắn bóp. Nhưng những lời vừa rồi của nàng lại khiến hắn bỗng có cảm giác như từ trước tới nay mình chưa từng thực sự hiểu nàng.

Thôi Đạo Chi quay đầu, đi ra khỏi sương phòng, trở về phòng mình, ngồi xuống ghế, không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Quý thấy vậy, đang định lặng lẽ lui ra, thì nghe giọng Thôi Đạo Chi vọng ra từ trong phòng.

“Đèn l*иg trong sương phòng phía đông hơi tối, thay cái mới đi.”

Triệu Quý nghe vậy thì có chút ngơ ngác, nhất thời không hiểu ý tứ.

Vừa rồi ông đã nhìn qua, đèn l*иg trong phòng của Tú Tú cô nương ước chừng có năm chiếc. Chụp đèn tuy hơi cũ, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, ánh sáng hắt ra từ bên trong rất trong và sáng.

Vậy mà nhị gia vẫn chê là tối, chẳng lẽ ngài ấy muốn đổi sang loại đèn lưu ly?

Ông cũng không nhớ nhị gia có chứng sợ tối. Ngược lại, Tú Tú cô nương ban đêm căn bản không thể thiếu đèn, nếu không thì sẽ ngủ không yên.

Triệu Quý mơ hồ nhận ra điểm khác thường, liền ngẩng đầu nhìn vào bên trong. Chỉ thấy rèm châu đã buông xuống, không gian yên ắng, bóng dáng Thôi Đạo Chi thoáng hiện vẻ cô tịch rồi khuất hẳn vào trong, không còn trông rõ nữa.