Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong không gian. Xe ngựa lắc lư không ngừng, gương mặt vốn đã khó nhìn rõ trong bóng tối lại càng trở nên mờ nhạt.
Hơi thở của Thôi Đạo Chi phả lên mặt Tú Tú, khiến nàng hoảng hốt muốn né tránh, nhưng lập tức bị hắn giữ chặt, kéo trở lại.
Ánh mắt Tú Tú dừng lại trên gương mặt Thôi Đạo Chi một lát, môi hơi mấp máy, rồi ánh nhìn lướt qua hắn, hướng về tấm rèm xanh nhạt đang lay động.
Tấm rèm ấy chìm dần vào bóng đêm, như một bức tường cứng rắn vô hình, ngăn cách nàng với tất cả phồn hoa náo nhiệt, pháo hoa nhân gian, tiếng cười nói vui vẻ ở bên ngoài.
Chỉ mới nửa nén hương trước, nàng còn vì thoát khỏi nam nhân trước mắt mà vui mừng khôn xiết, còn mơ tưởng đến ngày tích góp đủ tiền trở về quê nhà, nghĩ xem phải giải thích thế nào trước mộ cha mẹ về việc vì sao lâu như vậy không đến thăm, để họ dưới suối vàng không còn lo lắng.
Còn Trịnh bá, Trịnh thẩm và Tước nhi nữa, lúc nàng rời đi, thậm chí còn chưa kịp gặp họ một lần. Không biết lâu như vậy rồi họ sống ra sao, Tước nhi có cao thêm không, lưng Trịnh bá còn đau hay không…
Giờ thì tất cả đều trở thành điều không thể.
Nàng không thể quay về, không trốn thoát được, có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội đặt chân lên mảnh đất Hà Châu nữa.
“Trả lời!”
Sự im lặng kéo dài của Tú Tú khiến cơn giận trong lòng Thôi Đạo Chi càng lúc càng bốc cao.
Tú Tú khẽ đảo mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt nam nhân trước mặt. Dù không thể thấy rõ nét mặt hắn, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng cơn phẫn nộ đang cuồn cuộn trên người hắn.
“Tướng quân, nô tỳ đã nói rất nhiều lần rồi, nô tỳ chỉ muốn sống, không muốn chết.”
Thôi Đạo Chi cười lạnh, đột ngột nâng cằm nàng lên, ghé sát lại, từng chữ nghiến ra từ kẽ răng: “Nhưng hiện giờ ngươi chính là đang tự tìm đường chết. Ngươi tưởng bổn tướng quân tính tình tốt sao? Lần trước tha cho ngươi, chẳng lẽ lần này cũng sẽ dễ dàng buông tay như vậy nữa sao? Ngươi tính sai rồi!”
Thấy Tú Tú dám giãy giụa, Thôi Đạo Chi lập tức bóp chặt cổ tay nàng, nhấc một chân ghìm lên thân thể nàng, giam chặt nàng không cho cử động.
“Có muốn biết lúc này ta định trừng phạt ngươi thế nào không?”
Thôi Đạo Chi cúi đầu nhìn Tú Tú. Trong bóng đêm đặc quánh, chỉ có chút ánh trăng mỏng manh xuyên qua cửa sổ xe hắt vào, soi rõ gương mặt trắng mịn của nàng, đôi môi hồng nhạt ướŧ áŧ.
Đã đến nước này mà nàng vẫn có thể dễ dàng khơi dậy lửa dục trong hắn. Nghĩ tới đó, Thôi Đạo Chi càng thêm căm hận, nghiến răng nói:
“Lần trước ở lao ngục, những hình phạt dành cho đám nô ɭệ bỏ trốn, ngươi chỉ được nghe chứ không được thấy. Lần này, để ngươi tận mắt nhìn cho rõ, thế nào?”
Thân thể Tú Tú đột ngột cứng đờ, hàm răng không kìm được mà run rẩy.
Thôi Đạo Chi ghé sát tai nàng, vẫn chậm rãi, nhẹ giọng giảng giải từng cách tra tấn người:
“Họ sẽ cắm những chiếc kim mảnh vào móng tay ngươi. Nếu vẫn chưa chết, thì dùng một cây gậy xuyên từ bên dưới cơ thể lên, khuấy nát nội tạng.”
Sắc mặt Tú Tú trắng bệch, nàng lắc đầu liên tục: “Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa.”
Thôi Đạo Chi hỏi: “Còn muốn rời đi nữa không?”
Răng Tú Tú run lên. Nàng biết, lúc này mình nên nhận sai, nên cầu xin hắn tha thứ, nên thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ dám nhen nhóm ý định trốn chạy nữa. Thế nhưng, thế nhưng… trong lòng nàng rốt cuộc vẫn không cam tâm.
Thôi Đạo Chi thấy vậy, liền cao giọng gọi: “Triệu Quý.”
“Nô tỳ sai rồi!”
Tú Tú vội vàng giữ chặt cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng run rẩy: “Nô tỳ sai rồi, sau này…”
Cổ họng nàng như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn đến khó chịu: “Sau này, nô tỳ sẽ không như vậy nữa.”
Nàng giống như một con rối gỗ, trong nháy mắt đã mất đi toàn bộ sinh khí.
Thôi Đạo Chi nhìn nàng, mím chặt khóe môi, bàn tay bóp lấy cằm nàng. Một giọt nước mắt nóng hổi lập tức trào ra từ khóe mắt Tú Tú, rơi xuống mu bàn tay hắn.
Trong lòng Thôi Đạo Chi dâng lên một cơn bực bội quen thuộc. Sự bực bội ấy va đập qua lại trong cơ thể hắn, không sao tiêu tan, cũng chẳng thể dập tắt.
Hắn dời ánh mắt khỏi người Tú Tú, trầm giọng: “Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ những lời hôm nay mình nói.”
Dứt lời, hắn dùng một tay xoay Tú Tú lại, ấn nàng xuống tấm đệm, rồi đè người lên.
Tú Tú chống tay lên vách xe, trong lòng hoảng hốt.
Xe ngựa lúc này vẫn còn đang chạy trên đường lớn. Phía trước, Triệu Quý đang đánh xe, chỉ cách một lớp thùng xe, bên ngoài thìlà dòng người tấp nập. Nàng thậm chí còn nghe rõ tiếng người đi đường, tiếng trò chuyện, tiếng rao bán, tất cả như vang ngay bên tai.
Tú Tú vội vàng muốn xoay người, nhưng lại bị Thôi Đạo Chi ấn trở lại.
“Sự tức giận của tướng quân nhà ngươi vẫn chưa nguôi đâu, hầu hạ cho đàng hoàng.”
Trong hoàn cảnh như vậy, Tú Tú chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Nàng muốn cầu xin Thôi Đạo Chi, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì cổ họng đã nghẹn cứng.
Hắn vậy mà thật sự…
Tú Tú cắn chặt môi, thân thể không ngừng run rẩy. Phía sau, tay Thôi Đạo Chi vươn tới, che kín miệng nàng.
Tú Tú nằm ép sát vào vách xe, búi tóc đã rối tung, nghiến chặt răng, sợ phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.
Bóng đêm vô tận phóng đại mọi cảm giác của hai người. Thôi Đạo Chi cau mày, gân xanh trên thái dương giật liên hồi.
Không biết có phải Triệu Quý đã nhận ra chuyện gì hay không, xe ngựa rất nhanh rời khỏi phố xá ồn ào, tiến vào một con hẻm yên tĩnh rồi dừng lại.
Lúc này Thôi Đạo Chi mới buông tay chân, lấy bàn tay đang che miệng Tú Tú ra.
Không xa vọng lại vài tiếng chó sủa. Triệu Quý quay lưng đứng canh ở đầu hẻm, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn một cái, rồi lập tức quay đi ngay.
Trước đó thấy bộ dạng của nhị gia, ông còn thật sự cho rằng lần này Tú Tú cô nương e là lành ít dữ nhiều. Ai ngờ nhị gia lại chỉ là “sấm to mưa nhỏ”, sa vào ôn nhu hương một hồi, sợ rằng cơn giận ban đầu đã sớm tan đi quá nửa, chẳng còn lại bao nhiêu.
Thật ra ngay cả ông cũng cảm thấy kinh ngạc. Tú Tú cô nương nếu đã luôn muốn rời khỏi Thôi gia, lần này lại còn trèo lên được cành cao là phu nhân thừa tướng, vậy thì cứ việc buông nàng ra là xong.
Trên đời này nữ tử nhiều vô kể, đâu phải không có người đẹp hơn nàng. Trong phủ không có nha hoàn vừa mắt thì ra ngoài mua một người khác, dạy dỗ sơ qua, chắc chắn còn nghe lời hiểu chuyện gấp trăm lần Tú Tú cô nương. Cần gì phải cố chấp treo cổ trên một cái cây như vậy, như thể ngoài nàng ra thì không ai khác được nữa.
Chẳng lẽ nhị gia nhà bọn họ cũng là loại tình si trong truyền thuyết?
Nghĩ tới đây, Triệu Quý không nhịn được bật cười một tiếng. Ông thật sự không thể đem hai chữ ấy gán cho Thôi Đạo Chi.
Không xa liên tục có mùi đồ ăn bay tới, bụng Triệu Quý không khỏi réo lên. Ông xoa bụng, lúc này mới nhớ ra mình đã theo nhị gia từ chạng vạng tới phủ thừa tướng đòi người, đến giờ vẫn chưa được ăn tối.
Nhận ra trong xe ngựa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ông không khỏi thở dài cảm thán, nhị gia đúng là thể lực hơn người.
Đợi đến khi trăng treo giữa trời, con hẻm nhỏ mới rốt cuộc yên tĩnh trở lại. Triệu Quý bước nhẹ tới gần, đứng ngoài xe gọi: “Nhị gia.”
Từ trong xe vọng ra giọng nói trầm khàn của Thôi Đạo Chi: “Về phủ.”
“Vâng.” Triệu Quý leo lên ghế đánh xe, cầm roi giương lên, con hẻm yên tĩnh lập tức vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc.
Xe ngựa rời khỏi hẻm nhỏ, hướng thẳng về phía Thôi phủ.
*
Phủ thừa tướng.
Lý thừa tướng chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng. Thừa tướng phu nhân ngồi trên ghế, sắc mặt có phần thấp thỏm, bất an.
“Lão gia.”
Nghe bà cất tiếng, Lý thừa tướng dừng bước, đưa tay chỉ về phía bà, nói: “Nàng đó! Bảo ta phải nói nàng thế nào cho phải đây!”
Thừa tướng phu nhân không hiểu vì sao ông lại phản ứng gay gắt như vậy, siết chặt chiếc khăn trong tay, lên tiếng: “Thôi nhị gia kia tuy hiện giờ đã kế thừa tước vị, nhưng nhà chúng ta cũng đâu có kém. Huống chi xét về quan chức, lão gia ngài là nhất phẩm tể tướng đương triều, bệ hạ còn phải kính ngài ba phần. Hắn chẳng qua chỉ là một Phiêu Kị tướng quân tam phẩm, dám tìm đến tận cửa đòi người đã là vô lễ với ngài rồi. Lão gia không tức giận thì thôi, sao lại còn…”
Ngược lại như thể đang kiêng dè hắn vậy.
“Nàng biết cái gì chứ!” Lý thừa tướng vén áo choàng ngồi xuống, bưng chén trà định uống, nhưng cuối cùng lại thở dài một tiếng, đặt chén trà xuống, nói tiếp:
“Ta là thừa tướng, nhưng cái ghế thừa tướng này là từ đâu mà có, nàng cho rằng ta không rõ sao? Đại hoàng tử và Thất hoàng tử tranh ngôi, hai phe ra sức lôi kéo thế lực, khiến triều đình chướng khí mù mịt. Bệ hạ chẳng qua thấy ta không đứng về phe nào, lại có chút tư lịch, nên sau khi Mã thừa tướng cáo lão hồi hương, mới đề bạt ta lên vị trí này.”
“Việc đó… thϊếp thân cũng biết. Nhưng dù vậy, lão gia cũng đâu cần cẩn trọng quá mức như thế, mà đến cả Thôi nhị gia cũng phải kiêng dè chứ?”
“Kiêng dè?” Lý thừa tướng cười lạnh một tiếng. “Ta đường đường là thừa tướng, sợ hắn làm gì? Ta là đang sợ tương lai kia kìa.”
“Tương lai?” Thừa tướng phu nhân ngơ ngác. “Tương lai thì sao?”
Lý thừa tướng thở dài, vuốt râu, chậm rãi nói: “Nhà họ Thôi vốn đã suy bại. Nay bệ hạ không chỉ cho khôi phục lại tước vị, mà còn đối đãi ưu ái hơn trước. Vì sao? Chẳng phải vì Địch Nhung phương Bắc đó sao.”
“Chiến sự với Địch Nhung đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Trong triều hiện giờ không còn người có thể dùng, chỉ đành dựa vào Thôi Đạo Chi. Hắn hiện nay nắm binh quyền trong tay, lại có thù oán với Vương gia, sau này e rằng sẽ gây ra không ít sóng gió.”
Năm đó phụ thân hắn qua đời, còn bản thân hắn vì cầu một con đường sống mà phải chịu đủ tra tấn. Dù không có giao tình với nhà họ Thôi, nhưng nhìn vào cũng chỉ có thể thốt lên một chữ - thảm.
Lý thừa tướng không tin Thôi Đạo Chi có thể quên được tất cả những chuyện ấy.
Thừa tướng phu nhân càng nghe càng kinh hãi: “Không thể nào… ý của lão gia là nói hắn sẽ ủng hộ Đại hoàng tử tranh ngôi ư? Nhưng… nhưng thϊếp nghe nói hiện giờ người ủng hộ Thất hoàng tử nhiều hơn, lão gia….”
Lý thừa tướng giơ tay ngắt lời: “Dựa vào sự hiểu biết của ta về bệ hạ, chuyện này khó mà nói trước được.”
Nếu Đại hoàng tử đăng cơ thì Thôi Đạo Chi tất sẽ trở thành nhân vật quyền thế nhất triều đình.
Thế cục triều đình biến đổi không ngừng. Nếu thật sự có ngày đó thì những kẻ từng đắc tội với hắn, e rằng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Huống chi nhìn Thôi Đạo Chi hiện giờ, thế nào cũng không giống loại người cam tâm chịu lệnh kẻ khác. Về sau, chưa biết chừng còn sẽ…
Lý thừa tướng vuốt râu, thở dài một tiếng.
Thừa tướng phu nhân nghe xong, hồi lâu không nói lời nào.
Lý thừa tướng bước tới, vỗ nhẹ lên lưng bà, nói: “Nàng ấy, ngày thường tâm tính đơn thuần, thích náo nhiệt, giao hảo với các quan quyến, chuyện này ta cũng không ngăn cản. Chỉ là sau này, đừng thấy ai cũng đưa về nhà, vô tình đắc tội người khác mà không hay biết.”
“Thϊếp… thϊếp cũng không biết nha đầu ấy là nha hoàn thông phòng của hắn. Nếu biết, đương nhiên thϊếp sẽ không đưa nàng về. Ai, đứa nhỏ ấy thật sự là người tốt, lại hợp mắt thϊếp. Nhìn trận thế khi Thôi nhị gia đến đòi người, thϊếp cũng chẳng biết sau khi trở về, con bé sẽ ra sao. Nếu vì thế mà phải chịu khổ thì đúng là lỗi của thϊếp.”
Lý thừa tướng nhất thời không biết nên tức hay nên cười: “Đến lúc này rồi mà nàng còn rảnh rỗi lo cho một nha hoàn. Nếu nàng thích, ta sai người đi mua một người tốt khác cho nàng là được.”
Thừa tướng phu nhân đành gật đầu. Chỉ là nhớ tới lời bà tử nói lúc Tú Tú rời đi, vẻ mặt nàng ấy như sắp khóc, bà không khỏi thở dài trong lòng.
Rốt cuộc cũng do bọn họ không có duyên phận.
Bà đứng dậy, nghĩ tới việc ngày mai quý phi nương nương sẽ mở tiệc trong cung, mời mọi người thưởng hoa, liền vội lau khô nước mắt, sợ ngày mai mắt sưng lên, đến lúc nương nương hỏi, lại không biết phải đáp thế nào.