Nàng vốn rất khéo tay, chỉ là trước kia hắn chưa từng để tâm.
Người khéo tay thì nhiều vô kể, nàng có gì đặc biệt chứ? Những gia đình như bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là hạ nhân khéo tay.
Trong lòng Thôi Đạo Chi nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn gương mặt Tú Tú đã chẳng còn phân biệt rõ cảm xúc, rốt cuộc hắn vẫn không bước tiếp lên phía trước.
Tú Tú vốn đã chuẩn bị sẵn tâm thế bị hắn tra hỏi, nào ngờ hắn lại chẳng nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Nàng nhìn theo bóng lưng hắn hồi lâu rồi mới thu ánh mắt lại. Quay đầu lại, thấy Thôi Như vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, cầm chiếc đèn cá nàng vừa đan xong mà tò mò ngắm nghía, Tú Tú liền đi rửa tay, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Đến tối, sau nhiều ngày vắng bóng, Triệu Quý lại xuất hiện trước cửa phòng nàng:
“Cô nương, nhị gia gọi.”
Tú Tú siết chặt chiếc lược trong tay rồi lại buông ra, trong lòng bàn tay lập tức hằn lên một hàng dấu móng tay ngay ngắn.
Nàng đè nén sự kháng cự trong lòng, đứng dậy theo Triệu Quý đi qua.
Trong phòng hương trầm phảng phất, nóng đến mức khiến người ta đổ mồ hôi. Tiếng ve kêu râm ran không dứt. Bức rèm sa xanh ngọc ngăn muỗi bên ngoài, chỉ có bóng trúc lay động hắt vào trong phòng.
Thôi Đạo Chi mặc một bộ áo ngủ màu bạch nguyệt, ngồi bên cửa sổ gian ngoài, trước mặt đặt một bàn cờ.
Tú Tú âm thầm thả lỏng những ngón tay đang siết chặt, bước nhẹ tới gần. Đôi giày thêu chạm đất phát ra tiếng động rất khẽ:
“Tướng quân.”
Nghe thấy tiếng, Thôi Đạo Chi ngẩng đầu nhìn nàng. Dưới ánh nến, dung mạo nàng xinh đẹp kiều diễm, trông có vẻ đầy đặn hơn so với mấy ngày trước.
“Ngươi đúng là có bản lĩnh, vậy mà có thể khiến đại cô nương thích ngươi.”
Quả nhiên là vì chuyện này.
Tú Tú cúi đầu, chỉ đáp: “Nô tỳ biết sai, sau này sẽ không nói chuyện với đại cô nương nữa.”
“Cạch” một tiếng, Thôi Đạo Chi hất quân cờ vào hộp cờ. Trong lòng hắn có chút bực bội, trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Không cần. Đại cô nương thích ngươi thì để nàng chơi vui vẻ. Ngồi xuống, cùng ta chơi cờ một lát.”
Tú Tú ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao hắn lại đổi cách nói, hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Nhưng mấy ngày nay, nàng cũng đã dần quen với tính tình âm tình bất định, thay đổi xoành xoạch của hắn, nên chỉ liếc nhìn bàn cờ một cái.
Hai lần trước, hắn đều đi thẳng vào chuyện chính. Tú Tú vốn tưởng lần này cũng vậy, nào ngờ hắn lại bảo nàng ngồi cùng đánh cờ. Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng là loại khuê nữ danh môn như Tiết Chiêu Âm, cầm kỳ thư họa đều tinh thông hay sao?
Vì thế Tú Tú nói: “Tướng quân thứ lỗi, nô tỳ không biết chơi cờ.”
Nghe vậy, Thôi Đạo Chi cười lạnh một tiếng: “Ta đương nhiên biết ngươi không biết. Ngồi xuống, đừng để ta phải nói lần thứ ba.”
Tú Tú hạ mắt: “Vâng.”
Nàng nhìn bàn cờ trước mặt, chỉ thấy quân cờ đã chiếm gần hết mặt bàn, đen trắng đan xen. Nói cách khác, trước khi nàng tới, hắn đã tự đánh cờ với chính mình rất lâu.
Nếu chuyện này xảy ra với người khác, nàng có lẽ sẽ nghĩ đó là vì cô độc. Nhưng đặt vào Thôi Đạo Chi, nàng chỉ có thể hiểu thành tính cách kỳ quái, bá đạo, lạnh lùng xa cách.
Tú Tú đưa tay, lấy một quân cờ trắng từ hộp đặt lên bàn cờ.
Thôi Đạo Chi ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Thấy vậy, Tú Tú lại đưa tay định thu quân cờ về nhưng bị hắn ngăn lại.
Thôi Đạo Chi đặt xuống một quân cờ đen, nói: “Đã hạ cờ thì không được rút, tiếp tục.”
Sau đó, hai người ngươi một nước, ta một nước. Đến cuối cùng, Thôi Đạo Chi nhìn bàn cờ, khẽ nhíu mày.
Triệu Quý vào dâng trà, thấy Tú Tú đang ngồi đánh cờ cùng Thôi Đạo Chi, suýt nữa thì kinh ngạc rớt cằm.
Nhị gia xưa nay chưa từng gọi hạ nhân bồi mình làm những việc như thế này.
Khi ông vén rèm đi ra ngoài, vừa lúc nghe thấy nhị gia mắng Tú Tú một câu: “Ngươi chơi cờ thật dở.”
Trong lòng Triệu Quý không khỏi buồn cười.
Cờ nghệ của nhị gia cao thâm, còn Tú Tú cô nương nhìn thế nào cũng không giống người biết chơi cờ. Bảo hai người họ ngồi đánh cờ với nhau, quả thật là làm khó nhị gia.
Dựa theo tính tình của nhị gia, đáng lẽ đã sớm lật bàn đuổi người rồi, vậy mà Tú Tú cô nương lúc này vẫn có thể yên ổn ngồi trong phòng.
Ông không khỏi lần nữa cân nhắc lại, vị trí của Tú Tú trong lòng Thôi Đạo Chi rốt cuộc đã đến mức nào rồi.
Trong phòng, Tú Tú nghe lời Thôi Đạo Chi nói cũng không phản bác. So với việc phải cùng hắn làm những chuyện kia, nàng thà bị mắng vài câu hờ hững còn hơn.
Chỉ là đến cuối cùng, nàng vẫn không tránh khỏi bị hắn bắt lấy.
Hắn hất bàn cờ sang một bên rồi ngay tại gian ngoài, trên chiếc giường đất, bắt đầu cởi xiêm y của nàng.
Nhớ tới hai lần đau đớn trước đó, các ngón tay Tú Tú siết chặt. Thôi Đạo Chi lại kéo tay nàng đặt lên vai mình: “Ôm chặt.”
Cơn đau trong dự liệu lại không ập đến. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tú Tú chỉ cảm thấy Thôi Đạo Chi nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với hai lần trước.
Thế nhưng trong lòng nàng vẫn tràn đầy chán ghét. Nàng ngửa mặt lên, tự ghê tởm chính phản ứng của thân thể mình. Những trận run rẩy không kiểm soát ấy khiến nàng vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Đây lại là gian ngoài, chỉ cách bên ngoài một ô cửa sổ. Có chuyện gì xảy ra, người ngoài chỉ cần nghe là biết.
Tú Tú che mặt, bật khóc thút thít.
“Vào trong đi, xin ngài, đừng ở chỗ này.”
Thôi Đạo Chi nhìn ra sự kháng cự của nàng, tính khí nổi lên, không nhịn thêm, cùng nàng dây dưa một hồi, rồi cả hai mới chuyển vào phòng trong, lên chiếc giường bạt bộ.
Màn giường lay động không ngừng. Đến khi trăng treo giữa trời, bên trong mới hoàn toàn yên ắng.
Liên tiếp nhiều ngày sau đó, Thôi Đạo Chi đều gọi Tú Tú tới, khiến nàng căn bản không có thời gian nghĩ cách rời đi.
Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Thân thể này mới vừa biết đến chuyện nam nữ, sao chịu nổi việc Thôi Đạo Chi giày vò như vậy. Vì thế trên giường nàng thường xuyên kháng cự, mà nàng càng chống đối, dường như càng khơi dậy ham muốn chinh phục trong hắn.
Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, sáng sớm trong Thôi phủ đã treo ngải cứu, buộc dây ngũ sắc. Từ chủ tử đến nha hoàn, gã sai vặt, ai ai trên người cũng đeo một vòng chỉ năm màu. Trong viện bày tiệc rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Để làm lão phu nhân vui, Thôi Đạo Chi còn đặc biệt mời một gánh hát vào phủ diễn tuồng.
Lão phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, trên đài bà nghe rất nhập tâm tiếng ê a của Côn khúc. Khi vở diễn kết thúc, bà ôm cháu gái nhỏ vào lòng, dịu giọng nói: “Nhị thúc con vào cung dự tiệc rồi. Là thánh thượng đích thân sai người tới truyền chỉ, ân sủng rất to lớn. Bé ngoan, đừng buồn nữa, tối muộn thế nào nhị thúc con cũng sẽ về thôi.”
Thôi Như lắc đầu, vẫn không mấy vui vẻ.
Tô Nghi Ngọc đứng bên cạnh nói: “Như nhi, có phải con muốn ra ngoài xem thuyền lớn không?”
Thôi Như gật đầu với mẫu thân.
Tô Nghi Ngọc liền nói với lão phu nhân: “Nương, hôm nay bên Khúc Giang Trì có đua thuyền rồng, hay là chúng ta cũng qua đó xem?”
Vì muốn cháu gái vui vẻ, lão phu nhân liền gật đầu, sai người dọn tiệc.
Thấy Thôi Như cứ luôn nhìn về hướng đông viện, lão phu nhân hiểu ý, liền vội nói với Lý bà tử: “Đi gọi Tú Tú tới, bảo nàng đi cùng đại cô nương.”
Lý bà tử vội vàng đáp lời.
Tú Tú nghe nói có thể ra ngoài, tim lập tức nhảy lên. Nhưng nghĩ tới Thôi Đạo Chi, nàng vẫn không yên tâm, liền hỏi một câu: “Nhị gia có ở phủ không ạ?”
Lý bà tử lắc đầu: “Nhị gia giờ đang trong cung uống rượu rồi. Cô nương à, nhanh lên một chút đi, để các chủ tử đợi lâu thì không hay đâu.”
Tú Tú vội vàng thu xếp sơ qua, theo Lý bà tử ra ngoài.
Khi lên xe ngựa, nàng vô thức nắm chặt vạt áo.
Chỉ cần được ra ngoài là tốt rồi.
Ra ngoài rồi thì sẽ có hy vọng.
Gần Khúc Giang Trì có một tòa lầu cực kỳ đồ sộ, ngày thường chuyên dùng để mở tiệc cho các quan lớn, quý nhân. Đến tiết Đoan Ngọ, chỗ này lại trở thành chỗ ngắm đua thuyền rồng.
Từ trên lầu nhìn xuống, phong cảnh Khúc Giang Trì thu trọn vào tầm mắt.
Tầng ba là nơi dành cho các nữ quyến thưởng ngoạn. Khi đoàn người Thôi gia lên lầu, nơi này đã vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ngồi vào một gian riêng. Mở cửa sổ ra, liền thấy cuộc đua thuyền rồng sắp bắt đầu.
Tú Tú đứng phía sau Thôi Như, nghe tiếng người ồn ào náo nhiệt, bất chợt nhớ tới hồi nhỏ từng được cha dẫn tới quán trà nghe kể chuyện. Cảnh phồn hoa Trường An trong miệng người kể chuyện khi ấy, hóa ra chính là như thế này.
Hốc mắt nàng chợt ửng đỏ. Tú Tú quay đầu đi, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Mọi người đều hướng ra ngoài xem náo nhiệt, không ai chú ý tới động tĩnh nhỏ ấy của nàng.
Tú Tú đang định tìm cớ rời đi thì cửa gian phòng bỗng mở ra, vài người bước vào.
“Ôi chao, lão phu nhân, mọi người đang vui vẻ quá nhỉ, ta đến quấy rầy rồi.”
Thấy người tới, mọi người vội vàng đứng dậy nhường chỗ. Người kia khách sáo vài câu rồi ngồi vào vị trí chủ tọa.
“Thừa tướng phu nhân, phu nhân cũng tới thưởng cảnh sao?” Lão phu nhân mỉm cười hỏi.
“Đúng vậy. Lão phu nhân đừng chê ta ồn ào là được.”
Thân phận bà tôn quý nhưng tính tình lại hòa nhã dễ gần, nói chuyện dí dỏm, nên rất được lòng người.
Mấy người đang trò chuyện, thừa tướng phu nhân bỗng nhiên chuyển đề tài sang Tú Tú:
“Hôm nọ nha hoàn của ta thật không biết làm việc, y phục bị thứ gì móc rách mà cũng không biết. May nhờ nha đầu này giúp đỡ, ta mới không đến nỗi mất mặt. Lão phu nhân à, nha hoàn trong phủ các người đúng là rất giỏi đó.”
Lão phu nhân và Tô Nghi Ngọc đều không biết chuyện này, liền đồng loạt nhìn về phía Tú Tú.
Thừa tướng phu nhân nói: “Nha đầu này vậy mà không nhắc chuyện đó với các vị sao?”
Đối với một nha hoàn mà nói, đây đã được xem là một công lao, vậy mà nàng lại có thể trầm ổn, không hề kể công, quả thực rất hiếm thấy.
Hôm ấy, thừa tướng phu nhân thấy kĩ năng thuê của Tú Tú không tầm thường, liền nắm tay nàng hỏi còn biết những lối thêu, mũi kim nào khác. Tú Tú lần lượt trả lời, càng nghe, ánh mắt thừa tướng phu nhân càng cong lên vì thích thú.
Dung mạo xinh đẹp, tâm tính thật thà, thêu thùa lại giỏi.
Vì thế thừa tướng phu nhân nói: “Lão phu nhân, ta thấy đứa nhỏ này rất được. Vừa hay trong phủ ta hôm kia có một tú nương qua đời, chỗ trống vẫn chưa có người thay. Mà thường ngày ta lại rất thích mấy thứ kim chỉ này, hay là hôm nay ta xin mang nha đầu này đi luôn được không?”
Như sét đánh ngang tai, Tú Tú bỗng ngẩng đầu lên.
Nàng còn đang nghĩ cách thoát thân, không ngờ cơ hội lại tự đưa tới trước mắt.
Thừa tướng phu nhân trông hiền hòa, tính tình lại dễ nói chuyện. Nếu nàng được đưa qua đó, chờ tích góp đủ bạc, khéo léo cầu xin, biết đâu còn có thể được thả về nhà.
Quan trọng hơn cả, quyền thế và địa vị của thừa tướng lớn hơn hẳn một vị tướng quân tam phẩm như Thôi Đạo Chi. Dù nàng bị xin đi, sau này Thôi Đạo Chi có biết cũng không dám nói gì.
Thừa tướng phu nhân nắm tay nàng, hỏi: “Đứa trẻ ngoan, ngươi có bằng lòng không?”
Tú Tú run rẩy cả tay, không nhìn lão phu nhân hay những người khác, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu trước mặt thừa tướng phu nhân: “Đa tạ phu nhân ban ân!”
Lão phu nhân đối với hành động này của Tú Tú vô cùng không hài lòng. Chủ nhà hiện giờ vẫn là Thôi gia, bà còn chưa lên tiếng, nàng đã vội vàng nhận chủ mới, cứ như thể Thôi phủ là nơi đáng sợ lắm không bằng.
Bên kia, thừa tướng phu nhân vẫn đang hỏi: “Lão phu nhân có nỡ không?”
Lão phu nhân vừa định mở miệng đồng ý thì bị Tô Nghi Ngọc kéo tay áo: “Nương, đây là người của thúc thúc, có phải nên hỏi qua ý y trước không?”
Lão phu nhân vốn cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng nay bà đã biết rõ thân thể con trai mình không có tật bệnh gì. Nếu hắn muốn, bà hoàn toàn có thể nạp thêm vài nha đầu khác cho hắn. Hơn nữa, ngày thường hắn đối với nha đầu này cũng chẳng mấy để tâm, xem chừng cũng không phải là quá thích.
Lại thêm việc nha đầu này dung mạo quá mức quyến rũ, luôn khiến bà liên tưởng tới người trong cung kia Trước kia nàng còn từng bỏ trốn, nghĩ thế nào cũng không phải hạng an phận, sau này e rằng còn gây ra không ít chuyện. Chi bằng nhân lúc này đuổi đi cho sạch sẽ.
Quyết định xong, lão phu nhân ngẩng đầu, mỉm cười nói với thừa tướng phu nhân:
“Nếu phu nhân đã để mắt tới, đó cũng là phúc khí của nha đầu này. Có gì mà không nỡ, chi bằng hôm nay cứ theo phu nhân trở về đi.”