Chương 37: Cưỡng ép

Trong căn phòng hơi chật chội, một khoảng tĩnh lặng kéo dài. Không bao lâu sau, bỗng vang lên tiếng nổ của hoa nến.

Có lẽ nghe thấy âm thanh ấy, Tú Tú chậm rãi nâng mi mắt. Qua những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, nàng nhìn ánh nến lay động ở phía không xa, ánh mắt trống rỗng, hỏi:

“Kết thúc rồi sao?”

Giọng nàng ngày thường luôn trong trẻo lanh lảnh, lúc này lại nhuốm một tầng khàn đυ.c âm trầm, có lẽ do vừa rồi đã kêu hơi lớn tiếng.

Hỉ Thước tưởng dáng vẻ này của Tú Tú là vì vui mừng đến choáng váng. Dù sao được nhị gia thân cận, đó là phúc khí mà người khác cầu còn không được.

Sau này dù được nâng lên làm di nương hay gả ra ngoài, đều có thể có một tiền đồ tốt, vì thế nàng ấy nhẹ nhàng bước lại gần, nói:

“Đúng vậy, nhị gia vừa mới đi rồi. Chúc mừng cô nương, bên cạnh nhị gia từ trước đến nay chưa từng có người nào lọt vào mắt ngài ấy, cô nương là người đầu tiên đó. Những ngày sau này cô nương chắc chắn đều là ngày lành của cô nương.”

Chuyện Tú Tú đào tẩu trước đó, mọi người trong phủ đều biết. Ai nấy đều nghĩ dựa theo tính tình của nhị gia, e rằng nàng sẽ lành ít dữ nhiều, nào ngờ vòng vo một hồi, nhị gia lại ban cho nàng một ân điển lớn đến vậy.

Ngày lành?

Tú Tú ngơ ngác nghĩ, thật sự sẽ có ngày lành sao?

Nhớ lại chuyện vừa rồi, tựa như một cơn ác mộng, Tú Tú chậm rãi co hai chân lại, cuộn mình vào trong áo khoác.

Khi còn ở Hà Châu, nàng từng nghĩ nếu mình gả cho Thôi Đạo Chi, đêm động phòng hoa chúc của hai người sẽ là dáng vẻ thế nào.

Nàng đã nghĩ đến hàng trăm ngàn lần, nhưng chưa từng đoán được sẽ là tình cảnh như lúc này.

Hắn ghì chặt nàng trong vòng tay, trước sau trái phải đều bị hắn khóa kín, tựa như bị một ngọn núi sừng sững đè xuống, muốn tránh không được, muốn trốn cũng không xong.

Nàng đau đến mức ngay cả khóc cũng không còn sức.

Bên tai, Hỉ Thước vẫn còn cười nói: “Cô nương, hôm nay là ngày lành của cô nương, chỉ tiếc giờ đã hơi muộn rồi. Ngày mai để bọn nô tỳ làm một bàn tiệc tử tế, chúc mừng cô nương cho phải phép ạ.”

Xuân Trà phía sau cũng phụ họa theo.

Chỉ nghe Tú Tú khẽ nói: “Chẳng phải chuyện gì đáng mừng, thôi, không cần bày tiệc đâu.”

Hai người đều sững lại. Hỉ Thước vừa định hỏi thì bị Xuân Trà kéo tay, lắc đầu ngăn lại.

Một lúc sau, Tú Tú vô hồn lên tiếng: “Ta có thể tắm rửa một chút không? Người toàn mồ hôi, thật sự rất khó chịu.”

Mùi hương trên người khiến nàng buồn nôn. Nàng chỉ muốn gột rửa sạch sẽ, quên đi tất cả những gì vừa xảy ra, rồi ngủ một giấc thật say.

Nàng quá mệt mỏi rồi.

Nghe nàng nói vậy, Hỉ Thước vội vén áo nhìn xuống bên dưới, mặt đỏ bừng, không kìm được khẽ “a” một tiếng.

Bảo sao lại khó chịu như vậy, nhị gia ra tay cũng quá nặng rồi đi. Cô nương lúc này sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là chịu không ít khổ sở.

Xuân Trà cũng bước tới xem rồi lập tức kéo Hỉ Thước đi, nói: “Nha đầu này, còn đứng ngẩn ra làm gì? Mau theo ta đi múc nước!”

Hỉ Thước gật đầu.

Hai người cùng nhau xách nước về tắm rửa cho Tú Tú. Xong xuôi, Hỉ Thước lại chạy sang tây viện tìm Lý bà tử. Lý bà tử đang làm việc bên trong, Hỉ Thước chờ khá lâu mới thấy bà đi ra.

“Mama, cô nương giờ đau lắm, mama có thể lấy cho cô nương chút thuốc hoạt huyết tiêu sưng được không?”

Lý bà tử vừa nghe đã sững sờ, còn tưởng mình già rồi nên nghe nhầm.

“Ngươi nói gì cơ? Nhị gia thật sự đã… thân mật với Tú Tú rồi?!”

Nói xong liền vội vàng che miệng, đảo mắt nhìn quanh, sợ làm kinh động đến chủ tử.

Cũng không trách phản ứng của bà được, mới hôm kia lão phu nhân còn nghi ngờ nhị gia có bệnh kín, vậy mà chớp mắt đã thành sự với nha đầu Tú Tú. Sao có thể không khiến người ta vừa mừng vừa ngạc nhiên?

Thấy Hỉ Thước gật đầu, Lý bà tử mừng rỡ ra mặt, vội nói: “Có! Có chứ! Ngươi chờ đây, ta đi lấy cho.”

Lý bà tử cầm khăn quay người đi. Chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa, bà chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền dừng lại hỏi: “Nhị gia đã cho nàng uống thuốc chưa?”

Hỉ Thước sững người, nét mặt thoáng mơ hồ, hỏi: “Mama, uống thuốc gì ạ?”

Lý bà tử lúc này mới hoàn hồn, thầm nghĩ, cũng không trách bọn nha hoàn không biết được. Thứ nhất là họ còn trẻ, thứ hai là tính cả trong phủ, trước kia cũng chỉ có hai vị gia.

Đại gia cưới vợ sớm, trước khi thành hôn sợ tổn hại thân thể, lão phu nhân chưa từng dám sắp xếp thông phòng cho y. Sau khi thành thân, y và đại thiếu phu nhân tình cảm sâu đậm, cũng không có ý nạp thϊếp, vì vậy thứ thuốc ấy không cần dùng đến.

Nhị gia thì từ trước đến nay bên cạnh ngay cả một nha hoàn thân cận cũng không có, mãi đến bây giờ mới là lần đầu tiên. Bọn nha hoàn trong phủ đương nhiên chưa từng nghe qua những loại thuốc phòng ngừa mang thai ấy.

Nha hoàn thông phòng, đến cả thân phận thϊếp còn chưa với tới. Nếu trước khi chủ mẫu qua cửa mà đã mang thai, đối với nhà họ mà nói chẳng khác nào một vết nhơ. Làm gì còn nhà nào chịu gả nữ nhi cho nhị gia nữa?

Nhà họ Thôi hiện nay vừa mới khôi phục thanh thế, bên ngoài kẻ chờ kéo Thôi gia xuống ngựa lại chẳng hề ít. Hôn sự của nhị gia dĩ nhiên không thể qua loa, nhất định phải cưới một vị thê tử có gia thế, dung mạo lẫn tài năng đều xứng đáng mới được.

Bởi vậy, trước mắt, dù là vì Thôi gia hay vì chính Tú Tú, trong bụng nàng đều tuyệt đối không thể có bất kỳ động tĩnh gì.

Những chuyện này nhị gia hẳn phải biết rõ mới đúng, sao lại không có chuẩn bị? Hay là ngài ấy đã quên mất?

Lý bà tử vào bẩm lại với lão phu nhân. Lão phu nhân nghe xong tất nhiên vô cùng vui mừng, chắp tay trước ngực khấn:

“A Di Đà Phật, may quá, hóa ra chỉ là do ta nghĩ nhiều. Lão quốc công quả nhiên vẫn phù hộ cho nhà chúng ta….”

Nhưng mà nha đầu tên Tú Tú ấy chẳng phải đã bị lão nhị đưa vào ngục rồi sao? Sao lại được đón về?

Xem ra rốt cuộc vẫn là không nỡ.

Đứa con trai này của bà hiếm khi để tâm đến ai, lão phu nhân liền muốn gặp nàng một lần: “Ngày mai gọi đứa nhỏ ấy đến cho ta xem mặt.”

Lý bà tử đáp vâng rồi do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra nỗi lo trong lòng. Lão phu nhân vừa nghe, như được khai sáng, liền nói:

“May mà ngươi suy nghĩ chu toàn, ta suýt nữa thì quên mất. Nhị gia các ngươi trước nay chưa từng trải chuyện nam nữ, e là cũng không nghĩ tới vấn đề này. Như vậy đi, ngươi đi sai người ra ngoài bốc một thang thuốc. Sau này hễ nhị gia gần gũi nàng thì đưa thuốc tới.”

“Vâng.”

Lý bà tử vén rèm bước ra ngoài, ném gói thuốc hoạt huyết tiêu sưng cho Hỉ Thước rồi lập tức gọi tên sai vặt lại, sai hắn ra ngoài mua thêm thuốc.

Đêm khuya, Tú Tú đang ngủ thì bị người đánh thức. Nàng cứ ngỡ lại là Thôi Đạo Chi, sợ đến mức vội vàng co người dậy nép vào góc tường, nhưng vừa cử động, toàn thân đã đau nhức rã rời.

“Sao cô nương không tắt đèn?” Lý bà tử lấy khăn lau mồ hôi ướt trên thái dương Tú Tú, dịu giọng nói: “Đừng sợ, là ta.”

Nhìn rõ người đến là Lý bà tử, Tú Tú như vừa ngoi lên khỏi mặt nước, thở phào một hơi thật dài.

Nha đầu này, sao lúc nào cũng dễ hoảng hốt như vậy?

Lý bà tử nhìn Tú Tú, trong lòng âm thầm suy tính, một lúc lâu sau mới thu lại ý nghĩ, mỉm cười bưng một bát thuốc đen sẫm tới:

“Cô nương uống đi.”

Tú Tú nhìn làn hơi nóng bốc lên trong bát, hỏi: “Mama, đây là thuốc gì vậy?”

Lý bà tử nói thật tình hình, cuối cùng còn an ủi: “Đứa trẻ ngoan, ngươi còn nhỏ, lỡ mang thai thì e là không tốt cho thân thể.”

Bà vốn nghĩ phải tốn không ít lời lẽ mới khuyên được Tú Tú uống thuốc, nào ngờ nàng nghe xong liền đứng dậy, nhận lấy bát thuốc trong tay bà rồi một hơi uống cạn.

Vị đắng chát lập tức lan khắp khoang miệng. Tú Tú trả lại bát cho Lý bà tử, lấy tay quệt khóe môi, nhăn mặt hỏi: “Mama, thuốc đắng quá, có đường không?”

Lý bà tử sững người, rồi nói: “Đường thì không có, nhưng ta có mấy miếng bánh hợp hoan lấy từ phòng bếp về. Cô nương ăn thử, chắc có thể át bớt vị đắng.”

“Bánh hợp hoan?”

“Đúng vậy.” Lý bà tử đặt bát thuốc lên bàn, nói tiếp: “Nghe nói đầu bếp trong bếp cố ý học công thức từ thầy phương Nam, hôm kia làm đưa cho nhị gia ăn, ai ngờ ngài ấy không thích. Hôm nay ta ghé phòng bếp lấy mấy miếng về nếm, thấy cũng ngon. Nếu cô nương th đồ ngọt, ta sai người mang sang ngay.”

Nghe bà nói vậy, Tú Tú tựa lưng vào tường một lúc lâu, lẩm bẩm: “Thì ra là hắn không thích.”

Nàng chợt nhớ tới trước kia mình từng mang bánh hợp hoan cho Thôi Đạo Chi, khi đó hắn gật đầu bảo thích, dáng vẻ rất tự nhiên. Nghĩ đến đó, nàng chậm rãi cúi đầu, tựa trán lên đầu gối.

Người này đúng là đáng ghét đến cực điểm. Trước kia nàng rốt cuộc bị trúng bùa mê thuốc lú gì mà lại đi thích hắn chứ?

*

Sáng hôm sau, lão phu nhân dùng xong bữa sáng liền sai Lý bà tử đưa Tú Tú đến.

Tú Tú khoác trên người chiếc áo bông gấm đỏ tươi, vén rèm bước vào.

“Lão phu nhân, Tú Tú cô nương đến rồi.” Lý bà tử đi trước dẫn đường, đưa nàng đến bên cạnh một vị lão phụ nhân dung mạo hiền hòa.

Tú Tú cúi đầu, chậm rãi tiến lên, quỳ xuống trên tấm đệm bồ hương mà nha hoàn đã trải sẵn, làm theo lời Lý bà tử dặn dò, dập đầu hành lễ.

“Được rồi, được rồi.” Lão phu nhân giơ tay bảo nàng đứng dậy, nhưng khi nhìn rõ gương mặt nàng, thần sắc không khỏi sững lại.

Nha đầu này sao lại xinh đẹp đến mức này?

Chưa dừng lại ở đó, kỳ lạ hơn là giữa khóe mắt và đuôi mày của nàng dường như còn có vài phần giống vị trong cung kia.

Sợ là do mình tuổi cao mắt mờ, lão phu nhân gọi Tú Tú tiến lại gần hơn, cẩn thận nhìn kỹ. Nhìn thêm một lúc, lại cảm thấy dường như cũng không giống lắm.

Cuối cùng, lão phu nhân nói: “Đứa trẻ ngoan, sao lại mặc y phục màu này? Hình như hơi sặc sỡ quá rồi.”

Tú Tú chỉ cúi đầu không đáp. Thấy vậy, Lý bà tử vội vàng xen vào đúng lúc: “Lão phu nhân không biết đó thôi, đây là y phục do nhị gia đặt may cho cô nương. Tính tình nhị gia là vậy, thích sao thì sắp xếp như thế.”

Nghe xong, lão phu nhân gật đầu. Chuyện y phục vốn là việc nhỏ, chỉ cần hắn vui là được.

Nhưng mà nhìn gương mặt kiều mị quá mức của Tú Tú, trong lòng bà vẫn thấy có chút không yên. Cảm giác yêu thích nàng không còn như lúc chưa gặp mặt, chỉ ban thưởng vài món đồ rồi thôi.

Hôm nay Thôi gia vẫn phải mở tiệc như thường lệ, lão phu nhân bèn đi trước ra tiền viện tiếp đãi các vị phu nhân nhà quan lớn. Tú Tú theo hầu bên cạnh đưa bà đi. Đợi đến khi bóng dáng của một đoàn người dần khuất sau cửa nách, Tú Tú mới chậm rãi dừng bước.

Nàng đứng tại chỗ, nhìn từng lớp cửa nhỏ phía trước, ngón tay dần siết chặt lấy vạt áo.

Qua cửa nách phía trước kia là sân nhị tiến. Từ đó đi thêm nữa là tiền viện, rồi thẳng ra đại môn.

Bên ngoài cổng là tiếng người náo nhiệt, một thế giới hoàn toàn khác.

Tim nàng đập thình thịch trong l*иg ngực. Không kìm được, nàng nhấc chân bước về phía trước, rồi càng đi càng nhanh.

Đôi giày thêu hoa phù dung theo mỗi bước đi lại lộ ra khỏi làn váy.

Ngay khoảnh khắc sắp bước qua cửa nách, bỗng nghe phía sau có tiếng gọi gấp:

“Đứng lại!”

Tim Tú Tú lập tức nhảy lên tận cổ họng, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Tiếng bước chân nhanh chóng áp sát nàng. Giọng người kia vang lên bên tai: “Nha đầu này, chạy đi đâu thế? Ngươi có thấy nha hoàn của ta đâu không?”

Nghe giọng nói là của một nữ nhân xa lạ, Tú Tú lúc này mới quay người lại.

Trước mắt nàng là một phụ nhân chưa từng gặp, nhìn cách ăn mặc thì hẳn là phu nhân quan lại tới dự tiệc.

Tâm Tú Tú lập tức thả lỏng.

Đến lúc này nàng mới nhận ra mình vừa rồi đã làm chuyện gì. Tòa phủ đệ này rộng lớn như vậy, lại có biết bao ánh mắt dõi theo, với cách nàng vừa đi như thế, căn bản không thể nào trốn ra ngoài được.

May mắn thay, người bắt gặp nàng chỉ là một vị phụ nhân xa lạ. Nếu không thì…

Nghĩ tới đó, trong lòng Tú Tú không khỏi dâng lên một loại sợ hãi muộn màng.

Nàng chỉ nói mình không nhìn thấy nha hoàn nào cả, rồi thấy y phục trên người vị phu nhân cao quý kia không biết từ lúc nào bị rách một lỗ, nếu cứ thế đi ra ngoài e là khó coi, bèn dẫn bà tới một gian sương phòng gần đó, tự mình tìm kim chỉ để vá lại.

Vị phụ nhân thấy nàng chưa bao lâu đã vá xong y phục, lại chẳng để lại chút dấu vết nào, không khỏi mỉm cười khen: “Ngươi thật khéo tay. Tú nương trong phủ ta còn chưa chắc bằng ngươi đó.”

Tú Tú chỉ coi chuyện này là thuận tay giúp đỡ, không để lời khen trong lòng, chỉ nói muốn đưa bà ra ngoài.

Phụ nhân nói: “Phải rồi, Tiết cô nương còn đang đợi ta phía trước. Coi ta kìa, đi mãi mà chẳng nhớ đường, giờ còn chưa tới.”

Nói xong liền xách váy bước ra ngoài.

Tiết cô nương? Tiết Chiêu Âm?

Tú Tú sững người trong chốc lát rồi đứng dậy tiễn phụ nhân ra ngoài. Không bao lâu sau liền gặp hai nha hoàn của bà. Tú Tú nghe phụ nhân trách mắng các nàng vài câu, rồi hành lễ, xoay người quay về.

Đến tối, Tú Tú bị gọi tới phòng của Thôi Đạo Chi. Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, đứng trước mặt nàng, dang hai tay ra.

Lúc đầu, nhớ lại chuyện đêm qua, Tú Tú vẫn còn sợ hãi. Nhưng nàng biết, phản kháng chỉ chuốc lấy kết cục tệ hơn, nên dứt khoát cắn răng, quỳ xuống, đưa tay cởϊ áσ cho hắn.

Tú Tú đang tháo đai lưng của hắn.

Đây là lần đầu nàng làm việc này, động tác vụng về lại chậm chạp, trong lòng nàng thì còn khó chịu hơn, rõ ràng rất muốn kháng cự, không muốn thân cận hắn, nhưng cằm đã bị Thôi Đạo Chi nâng lên.

Sắc mặt hắn vẫn lạnh lẽo, như thể rất chán ghét khi nhìn thấy nàng, nhưng hắn lại không làm gì thêm, thậm chí còn dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm nàng.

“Hôm nay đã làm những gì?”

Thân thể Tú Tú cứng đờ, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Gặp lão phu nhân xong thì trở về ạ, trong người nô tỳ không được khỏe.”

“Không gặp ai khác sao?” Ngón tay cái của hắn nhẹ lướt qua môi nàng.

Tú Tú biết không giấu được, bèn đáp: “Có gặp một vị phu nhân quan gia.”

Phía trên truyền xuống một tiếng hừ lạnh: “Ngươi cũng có bản lĩnh đấy. Thừa tướng phu nhân lúc rời đi còn có ý khen ngươi.”

Thừa tướng phu nhân?

Tú Tú ngẩng mắt lên.

“Nô tỳ không biết…”

Nàng còn chưa kịp nói hết, đã bị Thôi Đạo Chi một tay vác lên vai, ném thẳng xuống giường.

Hắn không nói một lời, vươn tay xé áo nàng, siết chặt nàng trong vòng tay.

“Nô… nô tỳ đau…”

Thôi Đạo Chi chỉ bóp chặt lấy eo nàng, lạnh lùng tiến vào: “Câm miệng.”

Ngay sau đó, Tú Tú bỗng cong người lên, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.