Chương 36: Thất thân

Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng, mang theo một loại cảm giác lạnh lẽo đến thấu tim. Rõ ràng cửa sổ đều đã đóng kín, hơn nữa giờ đã là đầu hạ, trong phòng cũng đủ ấm, vậy mà Tú Tú lại vô cớ cảm thấy lạnh.

Dù sớm đã có dự liệu, nhưng khi thật sự đối mặt với tình cảnh như thế này, nàng vẫn cực kỳ bối rối.

Nàng đứng rất lâu không nhúc nhích, lại nghe thấy Thôi Đạo Chi nói: “Không muốn? Xem ra ngươi rất thích ở trong ngục.”

Thân thể Tú Tú cứng đờ, bắt đầu đưa tay cởi nút áo trên cổ.

Một nút, hai nút, ba nút…

Tú Tú có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Thôi Đạo Chi vẫn luôn dõi theo mình, giống như một trận lăng trì kéo dài. Nàng cụp mắt xuống, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi li ti.

Trong lòng nàng tự nhủ mình không được sợ. So với những chuyện trong ngục, những thứ này chẳng đáng là gì, rất nhanh sẽ qua thôi. Đợi kết thúc, nàng sẽ ngủ một giấc.

Nàng đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành.

Thế nhưng cho dù nàng lặp đi lặp lại những lời ấy trong lòng, các ngón tay vẫn không kìm được mà run rẩy.

Trong lúc đó, Thôi Đạo Chi chỉ xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, lặng lẽ nhìn nàng.

Khi nút áo cuối cùng cũng được cởi ra, áo khoác ngoài của Tú Tú rơi xuống đất, lộ ra chiếc áo trong màu nguyệt bạch. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Đạo Chi, thấy hắn không có ý bảo dừng lại, liền lại lần nữa nâng tay lên.

Rất nhanh, trên người nàng chỉ còn lại một chiếc yếm và một chiếc quần mỏng. Chiếc yếm đỏ thẫm càng làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng, bờ môi đầy đặn kiều mị cùng mái tóc đen bóng như thác nước.

Những cảnh tượng vốn đã quá quen thuộc từ trước, nay nhìn lại, vậy mà lại nếm ra một loại ý vị khác lạ.

Không biết vì sao, Thôi Đạo Chi có chút bực bội, tốc độ xoay nhẫn ban chỉ nhanh hơn:

“Tiếp tục cởi.”

Tú Tú nhìn về phía Thôi Đạo Chi, các ngón tay siết chặt lấy chiếc quần mỏng.

“Có thể lên giường rồi hẵng ——”

Thôi Đạo Chi làm ngơ ánh mắt bài xích của nàng, chỉ nói: “Sự kiên nhẫn của ta có hạn.”

Nghe vậy, Tú Tú liền im lặng.

Nàng đưa tay kéo sợi dây buộc sau cổ, nhắm mắt lại, khẽ giật một cái, chiếc yếm rơi xuống đất.

Bên ngoài bức mành, trên bàn, có một tôn lư hương đồng pháp lang kiểu kết ti đang chậm rãi tỏa khói nhẹ. Qua làn khói mờ ảo, mỹ nhân như ở trong sương, tựa mộng tựa ảo.

Thôi Đạo Chi ngồi ngay ngắn, ánh mắt từ cổ Tú Tú men theo xuống dưới, động tác xoay nhẫn ban chỉ chợt dừng lại.

Trước kia, cách một lớp vải vóc, tựa như bị mây mù che khuất, không sao nhìn rõ. Nay tận mắt chứng kiến, mới hay nàng lại đẹp đến nhường này.

Nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước đây.

Ngón tay Thôi Đạo Chi khẽ co lại, sống lưng căng thẳng, đã nhận ra sự biến hóa trên người mình.

Hắn thậm chí còn chưa chạm vào nàng dù chỉ một ngón tay.

Hơi thở Thôi Đạo Chi trầm xuống, nói với Tú Tú: “Lại đây.”

Tú Tú khẽ nâng mi mắt, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thôi Đạo Chi.

“Đến gần hơn nữa.” Thôi Đạo Chi mở miệng.

Tú Tú đi vào giữa hai chân hắn, rồi bị hắn ấn ngồi xuống trên đùi.

Có lẽ vì lúc này Tú Tú quá mức căng thẳng nhạy cảm nên cảm nhận được bàn tay đặt trên vai mình của Thôi Đạo Chi nóng rực quá mức.

Móng tay Tú Tú cắm chặt vào lòng bàn tay. Nếu có thể, nàng muốn hất phăng cái bàn tay kia khỏi vai mình rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Mặc kệ chạy tới đâu, chỉ cần rời xa Thôi Đạo Chi thật xa là được.

Lúc này nàng cúi đầu, đương nhiên không nhìn thấy thần sắc của Thôi Đạo Chi.

Loại cảm xúc phức tạp đến cực độ, xen lẫn sự chán ghét chính mình, không ngừng lóe lên trong mắt hắn.

Hắn thu tay đang đặt trên vai Tú Tú lại, đưa tay cầm chén trà trên bàn, một lát sau, lại “bang” một tiếng đặt xuống.

Nắp trà va vào chén trà, phát ra âm thanh thanh thúy.

Sống lưng Tú Tú căng cứng, theo bản năng ôm chặt hai tay đứng dậy.

“Ra ngoài.” Thôi Đạo Chi như đang cố kìm nén thứ gì đó.

Tú Tú sững sờ.

Thôi Đạo Chi bật cười lạnh: “Gấp gáp đến thế sao? Đến mức chờ không nổi muốn nhanh chóng hầu hạ ta?”

Đến lúc này Tú Tú mới nhận ra hắn thực sự nói thật chứ không phải chỉ thử. Nàng hoảng hốt nhặt vội y phục dưới đất, che trước ngực rồi chạy ra gian ngoài mặc vào.

Cửa vừa khép lại, lúc này không ai dám bước vào. Tú Tú sợ nam tử bên trong sẽ đổi ý, vội vàng khoác áo lên người, tay run bần bật, cúc áo còn chưa cài đủ đã cuống cuồng mở cửa đi ra.

Chưa đi được bao xa, nàng đã nghe bên trong vang lên tiếng đồ sứ vỡ nát. Toàn thân cứng đờ, nàng vội vàng chạy như bay về phòng mình, trùm chăn kín mít.

Trong phòng của đông viện, ngón tay Thôi Đạo Chi siết chặt đến kêu răng rắc. Ánh nến mờ nhạt hắt lên gương mặt hắn, nửa sáng nửa tối.

Một cảm giác chán ghét bản thân xen lẫn xấu hổ và bực bội trào dâng, như núi lửa phun trào, đánh thẳng vào ý thức hắn.

Nam nhân đến tuổi này có ham muốn với nữ nhân là chuyện hết sức bình thường. Nhưng với hắn, thứ không bình thường là cơ thể hắn lại chỉ có phản ứng với duy nhất một người.

Là ai cũng được, vì sao lại cứ là nàng!

Có một khắc, Thôi Đạo Chi thậm chí còn nghi ngờ Tú Tú đã dùng yêu thuật gì đó với mình.

Triệu Quý bước vào, thấy khuôn mặt Thôi Đạo Chi đầy giận dữ, lại nhìn những mảnh sứ vỡ tung tóe trên sàn, không khỏi kinh hồn bạt vía.

Vừa rồi thấy Tú Tú ăn mặc xộc xệch đi ra, ông còn tưởng hai người đã thành chuyện, nay nhìn cảnh này, không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ Tú Tú cô nương lại dở tính, chọc nhị gia nổi giận rồi?

Triệu Quý ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh sứ, còn Thôi Đạo Chi thì đứng im không nhúc nhích, lạnh giọng nói: “Gọi nước vào đây.”

Triệu Quý sững người, liếc nhìn Thôi Đạo Chi một cái rồi dè dặt nói: “Nhị gia, ngài đâu cần phải tự làm khổ mình như vậy. Nhịn quá lại sinh bệnh, thật sự không đáng. Tú Tú cô nương không vui, làm nũng chút ấy mà, nữ nhi gia vốn hay giả bộ như thế. Xong việc, thưởng cho nàng vài món dỗ dành là được. Nô tài thấy cô nương tính tình cũng dễ nói chuyện, ngài ——”

Chưa nói hết câu, ông đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thôi Đạo Chi, lập tức im bặt.

Đợi Thôi Đạo Chi thu dọn xong xuôi thì đã là canh hai. Hắn ngồi bên mép giường, làn da dường như vẫn còn vương hơi lạnh của màn đêm.

Trong phòng, chiếc đồng hồ phương Tây kêu tích tắc đều đều, liên tục không ngừng.

Sắc mặt Thôi Đạo Chi u ám, ánh mắt dừng lại trên vệt trăng rơi dưới sàn, cả người tựa như pho tượng đá. Hắn đứng dậy, mở một chiếc hộp nhỏ, nhìn cây trâm bên trong đã gãy làm đôi. Theo bản năng, hắn đưa tay định vứt đi, nhưng cuối cùng chỉ nghe “cạch” một tiếng, chiếc hộp lại bị khép chặt.

*

Tối hôm sau, Thôi Đạo Chi đến chỗ lão phu nhân. Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy lão phu nhân cùng Tô Nghi Ngọc đang sắp xếp di vật của phụ thân, ánh mắt lập tức trầm xuống, nhấc chân đi tới.

“Con đến thật đúng lúc. Mấy năm trước trong nhà rối ren, quả thực không có thời gian, nên những thứ này cứ để đó mãi, chẳng ai thu xếp. Nay ta với tẩu tử con mang ra, chỉnh lý cẩn thận một phen, coi như giữ lại chút tưởng niệm.”

Nói rồi, bà lấy khăn chấm nhẹ khóe mắt.

Thôi Đạo Chi nhìn di vật của phụ thân, lại nhớ đến chuyện hôm qua, mày nhíu chặt, càng cảm thấy bản thân hồ đồ, chẳng nói một lời liền ngồi xuống.

Tô Nghi Ngọc thấy không khí không ổn, vội tìm cớ lui ra phía sau, nói là đi xem mấy nha hoàn làm việc thế nào.

Đợi nàng đi rồi, lão phu nhân giơ tay ra hiệu cho đám nha hoàn cũng lui hết.

“Chi nhi, sắc mặt con không được tốt lắm, có phải trên triều gặp chuyện gì không?”

Bà biết Thôi gia vừa mới gượng dậy, ắt hẳn sẽ có kẻ tiểu nhân giở trò.

Thôi Đạo Chi chỉ nói không có chuyện gì, cầm lấy một bộ y phục phụ thân từng mặc khi còn sống, trầm mặc không lên tiếng.

Vốn lão phu nhân không định gọi hắn đến để làm việc này. Do dự một lúc, rốt cuộc bà cũng đi thẳng vào chuyện chính:

“Hôm nay vừa hay trùng hợp, Lý bà tử ở ngoài gặp được một vị đại phu, là người quen đồng hương của bà ấy, y thuật cao minh, nên mời về nhà chữa bệnh cho Như nhi. Giờ đã bắt mạch xong, đang nghỉ ở tiền sảnh. Ta thấy hôm nay khí sắc con không tốt, chi bằng tiện thể gọi ông ấy tới xem cho con một lượt?”

Lời bà ẩn ý sâu xa, Thôi Đạo Chi sao có thể không nghe ra chứ. Hắn giả vờ như không biết, đứng dậy đáp: “Vâng, lát nữa con sẽ qua.”

Lão phu nhân trong lòng sốt ruột, lấy cớ sợ để đại phu đợi lâu sẽ thất lễ, giục hắn mau đi. Thôi Đạo Chi càng sinh nghi ngờ.

Đến tiền sảnh, nhìn thấy vị đại phu kia, Thôi Đạo Chi ngồi xuống, cho mọi người lui ra. Hắn không đưa tay cho bắt mạch, chỉ hỏi thẳng người kia được mời đến để làm gì.

Ban đầu đại phu còn quanh co không nói thật, nhưng bị uy thế của Thôi Đạo Chi dọa cho một trận, lập tức khai ra toàn bộ sự tình.

Nghe vậy, sắc mặt Thôi Đạo Chi lập tức đổi hẳn.

Đại phu run rẩy nói: “Tướng quân, lão phu nhân là vì lo cho thân thể ngài. Tiểu dân thấy tinh thần ngài rất tốt, thân thể cường tráng, ắt hẳn khỏe mạnh không vấn đề gì. Chỉ là… chỉ là lão phu nhân lo xa quá mà thôi.”

Nam nhân mà bị nghi ngờ ở phương diện ấy, e là ai cũng tức đến chết, huống chi nghe đồn vị Thôi tướng quân này vốn đã không phải người dễ tính.

Đại phu không khỏi hối hận vì tham tiền mà nhận lấy mối làm ăn này.

Sắc mặt Thôi Đạo Chi vẫn âm trầm, nhưng cũng không đuổi người, càng không đứng dậy rời đi, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tiếng “cộc cộc” vang lên khiến đại phu nghe mà hoảng sợ. Đôi tay người trước mặt ông này từng không biết bao nhiêu dính máu, nếu hắn không vừa ý, muốn xử lý ông thì……

Nghĩ đến đây, đại phu sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống xin cáo lui, thì lại nghe Thôi Đạo Chi trầm giọng nói: “Bắt mạch.”

“Dạ?” Đại phu sửng sốt, vừa ngẩng lên đã thấy gương mặt lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người của Thôi Đạo Chi, toàn thân giật mình, vội vàng tiến lên.

Vị tướng quân này thực ra chẳng có bệnh tật gì, chỉ là gần đây tâm hỏa hơi vượng, cần được giải tỏa.

Đại phu trình bày mạch tượng xong, lại nghe Thôi Đạo Chi hỏi tiếp: “Nếu muốn giải tỏa, có cần chọn người không?”

Đại phu ngẩn ra, câu hỏi này là ý gì?

Ông chần chừ đáp: “ Dĩ nhiên là không cần. Theo tiểu dân thấy, trong phủ bất kỳ nha hoàn nào được tướng quân để mắt tới, đều là phúc khí tích từ mấy đời trước.”

Sắc mặt Thôi Đạo Chi càng thêm khó coi, lạnh giọng hỏi: “Thân thể ta thực sự không có vấn đề gì?”

Đại phu vội lắc đầu: “Tướng quân khí huyết thịnh vượng, khỏe mạnh vô cùng.”

Thôi Đạo Chi im lặng không nói.

Triệu Quý bước vào, mời đại phu lui ra ngoài.

“Nhị gia.”

Thôi Đạo Chi mặt lạnh, ngồi bất động ở đó, không biết đã ngồi bao lâu.

*

Nhân dịp Thôi Đạo Chi dẫn quân đại phá Địch Nhung, Thôi gia mở tiệc ăn mừng suốt ba ngày liền.

Trong yến tiệc, toàn là hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan. Ai nấy đều tỏ ra thân quen, lần lượt nâng chén mời rượu Thôi Đạo Chi, hắn dĩ nhiên không từ chối.

Yến hội kết thúc, Thôi Đạo Chi trở về phòng, tắm rửa để xua đi mùi rượu nồng nặc, nhưng cảm giác khô nóng trong cơ thể lại không thể nào xua tan được.

Hắn đi đi lại lại dưới hiên, hỏi: “Người đâu?”

Triệu Quý hiểu ngay hắn đang tìm ai, liền đáp: “Đang nghỉ trong phòng, nô tài đi gọi nàng đến.”

Thôi Đạo Chi chỉ nói không cần, quay về phòng, lại càng cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Hắn đứng dậy, đi thẳng về phía phòng nàng. Trên đường, mấy nha hoàn trông thấy hắn đều giật mình, vội vàng nép sang hai bên.

Khi thấy hắn bước vào phòng của Tú Tú rồi đóng cửa lại, mọi người không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.

Bên trong, Tú Tú xõa tóc ngồi trên giường đất, chỉ mặc một lớp áo trong. Thân người nàng nghiêng lệch, lộ ra dây yếm bên trong.

Nhìn cảnh ấy, Thôi Đạo Chi lập tức nghĩ: mấy ngày nay hắn hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?

Dù nàng là con gái tư sinh của Vương quý phi thì đã sao? Hắn muốn thì nàng phải hầu hạ.

Dùng cho hết giá trị, cũng không phải không thể.

Tú Tú đang định nằm xuống ngủ thì nghe thấy động tĩnh trong phòng, vừa định ngồi dậy, thì ngay sau đó một thân hình to lớn, rắn chắc đã đè lên nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã luồn vào trong vạt áo.

Tú Tú hoảng sợ muốn kêu lên nhưng miệng đã bị hắn che kín.

Gương mặt Thôi Đạo Chi hiện ra trước mắt nàng. Cả người hắn nóng rực, cách lớp áo, nàng cũng cảm nhận được hơi nóng bỏng rát truyền sang.

Hàm răng Tú Tú run lên: “Hôm trước tướng quân đã buông tha cho nô tỳ...”

“Ta hối hận rồi.”

Hắn giật mạnh áo, nàng lập tức cảm thấy trên người lạnh đi.

Nàng đẩy hắn: “Đừng ở đây được không.”

Bốn phía đều là phòng của nha hoàn, nếu bị nghe thấy thì…

Nhưng Thôi Đạo Chi hoàn toàn mặc kệ. Thấy nàng căng thẳng như vậy, hắn ngược lại càng thấy khoái trá. Không nói lời nào, hắn nhấc chân nàng lên cao.

Nửa canh giờ sau, khi nhìn thấy vết bớt sau lưng nàng, như để trả thù, lực tay hắn càng thêm nặng. Suốt quá trình, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.

Triệu Quý cho đuổi hết nha hoàn đi, chỉ để lại Hỉ Thước và Xuân Trà, đợi lát nữa vào thu dọn.

Ba người đứng ngoài không biết đã chờ bao lâu, đến khi trăng lên giữa trời, cánh cửa mới được mở từ bên trong.

Thôi Đạo Chi lạnh mặt bước ra. Triệu Quý khoác áo choàng cho hắn, hai người nhanh chóng rời đi.

Hỉ Thước là người đầu tiên vào phòng. Trên giường là một mớ hỗn độn, bừa bộn vô cùng.

Người trên giường dường như đã mất đi ý thức, mồ hôi ướt đẫm, tóc rối vương trên cổ, che khuất nửa gương mặt. Nàng chỉ khoác hờ một chiếc áo ngoài, lộ ra đôi đùi thon trắng, trên đó in hằn đầy dấu tay.