Chương 1.4

Nghĩ vậy, bà ta liền giơ tay ra hiệu. Một bà tử lập tức hiểu ý, bước tới gọi:

“Thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang chờ người.”

Ba chữ “thiếu phu nhân” khiến lông tóc Tú Tú dựng đứng. Trước mắt là cỗ quan tài, sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ướt cả áo.

Nàng muốn chạy, nhưng bị giữ chặt, chẳng còn đường thoát, chỉ có thể nức nở bật tiếng.

Trong cơn hoảng loạn, nàng nghe tiếng Tôn mẫu hỏi:

“Lão gia, hôm nay vị đại nhân ở Trường An kia sắp tới rồi, liệu trên đường có chạm mặt chúng ta không?”

Người càng có quyền thế thì càng kỵ huý. Thôi Đạo Chi xuất thân danh môn, là thế tử của Tùy quốc công, từng giữ chức Phiêu Kị tướng quân, lập biết bao chiến công, danh tiếng lẫy lừng. Thế nhưng phụ thân hắn lại đắc tội với thánh thượng, khiến cả gia tộc bị liên lụy. Đại ca hắn vốn mang bệnh nặng, vì chuyện này mà uất ức qua đời.

Riêng Thôi Đạo Chi có công ngoài chiến trường, thánh thượng nể tình không nỡ xử trí quá nặng, chỉ giáng hắn xuống làm cửu phẩm tuần kiểm tư ở nơi này.

Từ một thiên chi kiêu tử ở hàng nhất phẩm rơi xuống làm một viên chức nhỏ hạng cửu phẩm địa phương, sự chênh lệch quả thực là không nhỏ. Mà ở Đại Lương vốn rất coi trọng xuất thân, trừ một số rất ít hậu phi đặc biệt như Vương quý phi, thì dù là quan lại tiền triều hay phi tần hậu cung, xuất thân càng cao thì địa vị càng nổi bật.

Tuy Thôi Đạo Chi hiện giờ đã sa sút, nhưng dù sao cũng sinh ra trong một nhà quyền quý. Hơn nữa, hắn vẫn là người của Thôi gia - một trong ba gia tộc danh giá nhất được triều đình Đại Lương tôn sùng. Với gia thế như vậy, dân thường như bọn họ tốt nhất vẫn nên tránh đắc tội thì hơn.

Tôn lão gia trầm ngâm hồi lâu mới nói:

“Hắn nay đã sa cơ thất thế, không cần thiết phải kiêng dè. Nhưng thôi, tránh rắc rối được thì cứ tránh. Cứ lảng khỏi quan đạo, men theo đường nhỏ mà đi, tự khắc sẽ không gặp phải.”

Tôn phu nhân gật đầu đồng ý.

Đám người liền kéo Tú Tú đi. Tôn lão gia dặn thêm:

“Tháo dây trói của nó ra, không thì làm sao còn hầu hạ con ta được?”

Dây thừng trên người Tú Tú lập tức được tháo bỏ. Ngay sau đó, nàng bị người ta xốc lên, ném thẳng vào trong quan tài.

Không lâu sau, nắp quan tài bị đóng sập xuống. Cỗ quan nhanh chóng được khiêng lên, hướng về phần mộ tổ tông nhà họ Tôn.

Đi được nửa chừng, trong núi rừng hoang vắng, chợt thấy phía xa có mấy viên quan sai dẫn theo một nam tử áo vải trắng thuần cưỡi ngựa đang đi tới. Người ấy dáng người cao gầy, khí chất lạnh nhạt, vừa trông đã biết là quan sai theo lệnh tuần tra phá án. Mọi người lập tức hiểu ý, vội dừng trống nhạc, ngừng rải tiền giấy, đồng loạt nép sang hai bên nhường đường.