Chương 33: Trâm gãy

Tú Tú bị áp giải trở về Thôi phủ.

Thôi Đạo Chi quẳng nàng vào phòng chứa củi, sai người trông giữ, còn bản thân thì quay về phòng, bảo Triệu Quý giúp tháo bộ áo giáp trên người.

Triệu Quý quan sát sắc mặt Thôi Đạo Chi. Thấy hắn thoạt nhìn bình tĩnh, không giống như đang nổi giận. Thế nhưng với người theo hầu hắn bao năm như ông, Triệu Quý hiểu rất rõ, dưới vẻ bình tĩnh kia là cơn sóng ngầm cuộn trào dữ dội.

Đây là loại giận dữ đến cực điểm.

Triệu Quý lập tức quỳ xuống: “Nhị gia bớt giận, là nô tài sơ suất.”

Ông không ngờ nha đầu ấy ngày thường trông nhu mì yếu ớt, giống như chẳng hiểu chuyện gì, vậy mà âm thầm lại tính toán việc bỏ trốn kỹ lưỡng đến thế.

Thời điểm, lộ tuyến, tiền bạc, nàng đều đã cân nhắc chu toàn, lại còn thực hiện vô cùng chính xác. Nếu không phải nhị gia quay về kịp lúc, e rằng thật sự đã để nàng chạy thoát.

Nghe ông nhận tội, Thôi Đạo Chi chỉ hờ hững liếc ông một cái: “Chuyện này để sau hãy nói, lão phu nhân đâu?”

Triệu Quý đáp: “Ở thượng phòng đông viện. Đại thiếu phu nhân và Như cô nương đều ở đó. Nhị gia không biết chứ, lão phu nhân nghe tin ngài thắng trận, mừng đến mức không biết phải làm sao, còn định sang từ đường báo cho lão quốc công biết.”

Động tác cởi tay áo của Thôi Đạo Chi chợt khựng lại. Triệu Quý cũng lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

Giờ đây Thôi phủ đã không còn là quốc công phủ năm xưa, không có từ đường. Tước vị của Thôi gia cũng chưa được khôi phục, lão quốc công chỉ có thể gọi là lão gia.

Những lời vừa nãy chẳng khác nào khơi lại vết sẹo cũ của Thôi gia.

“Nhị gia.”

Nhưng Thôi Đạo Chi không nói gì thêm, chỉ giơ tay, xoay người bước vào phía trong tắm gội.

Sau khi tắm rửa xong, hắn thay một bộ trường bào tay bó màu xanh đen rồi đi sang chỗ của lão phu nhân.

Còn chưa bước vào, đã thấy một bé gái chừng năm sáu tuổi, tóc búi hai bên, gương mặt trắng như tuyết từ trong phòng chạy ra. Thấy hắn, cô bé vừa sợ vừa tò mò, chớp mắt nhìn hai cái.

Đại thiếu phu nhân theo sau bước ra. Nhìn thấy Thôi Đạo Chi, nhớ đến người phu quân đã khuất, trong lòng không khỏi dâng lên chút xúc động. Nàng cúi xuống nói với bé gái:

“Như nhi, đây là nhị thúc của con.”

Thôi Đạo Chi tiến tới, cúi người bế bé gái lên.

Thôi Như há miệng “a a” hai tiếng. Thôi Đạo Chi hiểu ý, khẽ vỗ lưng cô bé, nói:

“Ngoan lắm.”

*

Ở phòng chứa củi tây viện, Tú Tú ôm gối ngồi co ro trên đống củi, im lặng không nói lời nào.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi xuống nền đất, còn nàng thì ngồi trong vùng bóng râm. Cảm giác lành lạnh khiến nàng đứng dậy, lê bước về phía có ánh sáng, mới phát hiện đôi chân mình đã tê cứng.

Lảo đảo đi qua rồi ngồi xuống, trên người nàng mới dần có lại chút hơi ấm.

Nàng đã bị nhốt ở đây gần năm canh giờ.

Đói khát và mệt mỏi giày vò nàng không ngừng, mà nàng thì chẳng biết bao giờ chuyện này mới kết thúc.

Tú Tú định tìm bọc đồ của mình để lấy bánh ăn, nhưng lại phát hiện nó không còn bên cạnh. Nàng không chịu bỏ cuộc, lục lọi khắp phòng chứa củi, hy vọng kiếm được thứ gì đó có thể ăn, nhưng rõ ràng đó chỉ là vọng tưởng.

Cuối cùng, nàng đập cửa, lớn tiếng gọi ra ngoài, nhưng không hề có lấy một tiếng đáp lại.

Gọi thêm nửa canh giờ nữa, Tú Tú rốt cuộc cũng từ bỏ. Nàng tựa lưng vào khung cửa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nàng không biết Thôi Đạo Chi sẽ trừng phạt mình thế nào, liệu có giống lời người đánh xe kia nói, giao nàng cho quan phủ, hay đánh đập nàng trong phủ, hoặc cũng có thể như bây giờ, cứ nhốt nàng trong phòng chứa củi cho đến chết đói.

Dù là cách nào cũng đều không phải điều nàng mong muốn.

Lúc vừa bị bắt trở về, nàng vô cùng hoảng loạn, nhưng theo thời gian trôi qua từng chút một, nàng lại dần dần bình tĩnh lại.

Nàng muốn về nhà, chuyện đó không hề sai. Nàng đã vì vận mệnh của chính mình mà đấu tranh. Bất kể kết cục ra sao, nàng cũng không có gì hối tiếc.

Chỉ là… nghĩ đến cha mẹ, hốc mắt nàng đỏ lên. Một lúc lâu sau, nàng đưa tay lau nước mắt, đi đến góc tây phòng chứa củi, bên chum nước, dùng nước rửa sạch khuôn mặt.

Thu xếp xong xuôi, Tú Tú lại ngồi trở về đống củi, tĩnh lặng một lúc rồi khẽ khàng cất tiếng ngâm nga khúc ca dao quê nhà.

Giọng hát trong trẻo, dịu dàng chậm rãi tuôn ra từ môi nàng, khiến nàng có cảm giác như lúc này đây mình đã thật sự trở về Hà Châu.

Nàng nhớ mình từng hái hoa quế trong vườn nhà Trịnh bá gia, từng cùng Tước nhi thả diều trong con hẻm nhỏ, từng giúp gà vịt ngan ngỗng dựng một cái chuồng bé xíu, từng ngồi trên vai cha, cùng cha mẹ đi hội làng mua sắm…

Hát đến đây, nước mắt Tú Tú liền rơi xuống.

Nàng biết ơn vì đã gặp được Thôi Đạo Chi. Nếu không có hắn, có lẽ ngày ấy nàng đã bị chôn sống đến chết. Nhưng đồng thời, nàng lại hận chính mình vì đã gặp hắn. Nếu không phải hắn, nàng cũng sẽ không phải trải qua tất cả những chuyện đáng sợ này.

Nếu không gặp hắn, nàng sẽ thích một người khác, như cha mẹ hằng mong. Nàng sẽ thành thân với người đó, sinh con đẻ cái. Đợi đến lúc già, sẽ ngồi dưới gốc hồng trong sân nhà, kể chuyện cho con cháu nghe, rồi bình an đi hết một đời.

Nàng thật sự mong tất cả chỉ là một giấc mộng.

Giọng hát của Tú Tú nghẹn lại, không thể hát tiếp được nữa. Nàng đưa tay áo lau nước mắt.

Ngoài cửa, Thôi Đạo Chi nghe tiếng hát vọng ra, bước chân theo bản năng chợt dừng lại. Khóe môi hắn khẽ mím, ánh mắt sâu thẳm, không rõ đang nghĩ gì.

Triệu Quý đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, rất biết điều mà không lên tiếng.

Đến khi bên trong hoàn toàn im lặng, Thôi Đạo Chi mới ra lệnh mở khóa, nhấc chân bước vào.

Tú Tú đang ngồi ngẩn người trên đống củi. Nghe thấy động tĩnh, nàng vô thức đứng dậy. Nhìn thân ảnh Thôi Đạo Chi mang theo áp lực nặng nề từng bước tiến lại gần, các ngón tay nàng siết chặt lấy vạt áo rồi sau một hồi lâu, lại chậm rãi buông ra.

Đến nước này rồi, dù có sợ hãi cũng chẳng thể thay đổi được gì. Chi bằng cứ bình thản đối diện.

Thôi Đạo Chi xoay nhẹ chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, ánh mắt âm trầm dừng lại trên người nàng.

“Ngươi thấy sống đủ lâu rồi nên gấp gáp đến mức muốn tìm chết?”

Giọng nói nhàn nhạt cộng thêm khí thế lạnh lẽo uy nghiêm, làm Tú Tú vừa sợ vừa dè chừng.

Hắn càng đến gần, mùi máu tươi từ chiến trường dính lên càng rõ rêt.

Tú Tú mấp máy môi. Nàng không quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, nói:

“Ta muốn sống.”

Mày Thôi Đạo Chi khẽ nhíu lại. Triệu Quý ở bên cạnh khẽ phất tay, lập tức có hai bà tử bước lên, ấn Tú Tú quỳ xuống.

Không biết vì sao, Tú Tú bỗng nhiên nổi lên tính khí ngang bướng. Có lẽ vì biết lần này mình khó mà toàn mạng, nàng liều mạng giãy giụa, cố rút cánh tay ra khỏi tay mấy bà tử, muốn đứng dậy. Nhưng nàng đã đói suốt cả ngày, lúc này làm gì còn chút sức lực nào, mọi vùng vẫy rốt cuộc cũng chỉ uổng công.

Thôi Đạo Chi nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong mắt cuộn trào, lạnh giọng nói: “Ra ngoài hết đi.”

Triệu Quý liếc nhìn Thôi Đạo Chi một cái, giơ tay ra hiệu cho hai bà tử lui ra rồi lập tức đóng cửa lại.

Tú Tú vịn tường đứng dậy, thấy Thôi Đạo Chi từng bước tiến lại gần, nỗi sợ trong lòng ngày một tăng.

Áp lực từ hắn quá lớn.

Quả nhiên, khi Thôi Đạo Chi giơ tay định cởi y phục của nàng, Tú Tú bắt đầu run rẩy không ngừng.

Nàng đã nghĩ đến rất nhiều cách mà Thôi Đạo Chi có thể trừng phạt mình, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là cách này.

Tú Tú bất ngờ đẩy hắn ra, quay người lao về phía cửa. Nhưng tay nàng còn chưa chạm tới khung cửa, đã bị một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau tóm lấy, nhấc bổng lên, ép ngược vào tường, bóp chặt cổ họng.

Mặt nàng dần đỏ bừng, đôi mắt mở to, tràn ngập sợ hãi nhìn nam nhân đáng sợ trước mặt.

Nàng sai rồi. Từ trước, nàng không nên trêu chọc hắn.

Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, chậm rãi cúi sát, ghé bên tai nàng nói: “Không phải muốn sống sao? Ta cho ngươi cơ hội. Hầu hạ cho tốt nhị gia của ngươi, mọi chuyện đều có thể bàn.”

Đến cả hàm răng Tú Tú cũng run lên.

Nàng không hiểu vì sao Thôi Đạo Chi đột nhiên lại thay đổi chủ ý.

Trước kia, nàng suốt ngày theo sau Thôi Đạo Chi, một lòng muốn gả cho hắn, nhưng hắn luôn khinh thường nàng, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn nàng một cái. Sau khi biến nàng thành nô tỳ của mình, thái độ hắn đối với nàng càng thêm chán ghét. Vậy mà giờ đây hắn lại muốn nàng hầu hạ hắn.

Trải qua từng ấy chuyện, nàng sớm đã không còn là nha đầu ngây thơ chẳng hiểu gì. Nàng biết rất rõ hai chữ “hầu hạ” trong miệng hắn rốt cuộc mang ý nghĩa gì.

Tú Tú đưa tay gỡ tay hắn, trong miệng vẫn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Ta muốn về nhà.”

Thôi Đạo Chi nhìn nàng, im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên buông tay, rút từ trong tay áo ra tờ khế ước bán thân, nói:

“Chỉ cầm thứ này mà ngươi đã nghĩ có thể về nhà rồi sao?”

Tú Tú ho khan một tiếng, đợi đến khi cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở. Nhìn tờ khế ước bán thân trước mặt, trong lòng nàng dâng lên nỗi tủi thân khó nói, nghẹn ngào cất lời:

“Ta, ta chưa từng ký vào thứ này. Là tướng quân ——”

“Không sai, là ta nắm tay ngươi, ấn dấu lên.”

Nghe hắn cuối cùng cũng thừa nhận, giọng Tú Tú run rẩy: “Vì sao?”

Câu hỏi này đã bị nàng đè nén trong lòng quá lâu. Đến lúc này, nàng mới gom đủ can đảm hỏi ra.

Thôi Đạo Chi đột nhiên quay sang nhìn nàng. Đôi mắt âm u nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói lạnh lẽo: “Vì sao ư? Muốn trách thì trách số mệnh ngươi không tốt, không chọn đúng nhà mà đầu thai.”

Tú Tú không hiểu. Cha mẹ nàng chưa từng đắc tội hắn.

“Cha mẹ ta là người rất tốt, bọn họ chưa từng gặp ngài.”

Thôi Đạo Chi nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, như đang nhìn một kẻ ngốc. Hắn không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hất tờ khế ước xuống dưới chân nàng. Trong nháy mắt, Tú Tú còn tưởng rằng hắn định buông tha cho mình. Nhưng ngay sau đó, giọng nói băng giá của hắn vang lên:

“Kẻ ngu thường rất ngây thơ. Tưởng rằng cầm tờ giấy rách này là có thể đi sao? Cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển, trong sổ hộ tịch quan phủ, ngươi vẫn là nô của Thôi gia. Ta không gật đầu, cả đời này ngươi cũng đừng hòng thoát.”

Tú Tú mấp máy môi, ngây dại nhìn hắn.

Thì ra là vậy. Thôi Đạo Chi chưa từng định buông tha cho nàng. Tờ khế ước mà nàng coi như sinh mệnh, kỳ thực chỉ là một mảnh giấy vô dụng.

Tú Tú ngồi sụp dưới đất, lòng tràn đầy hoang mang và bất lực.

Hóa ra ngay từ đầu, hắn đã quyết tâm giam cầm nàng bên mình để giày vò. Việc biến nàng thành nô tỳ chẳng qua chỉ là cái cớ đường đường chính chính cho thiên hạ nhìn vào.

Trời dần tối, đến giờ thắp đèn. Vệt hoàng hôn cuối cùng cũng lặng lẽ biến mất, ánh nến bên ngoài lần lượt được thắp lên.

Ánh lửa xuyên qua song cửa rọi lên người Tú Tú, càng làm gương mặt nàng thêm tái nhợt, không còn chút sắc máu.

Thôi Đạo Chi vẫn quan sát nàng. Thấy nàng ngồi bất động như khúc gỗ, rất lâu không nói lời nào, hắn dần mất kiên nhẫn, xoay người ra lệnh cho Triệu Quý ngoài cửa:

“Cho nàng ăn chút gì đó, thu xếp sạch sẽ, rồi khiêng vào phòng ta.”

“Vâng.”

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Vài người vừa bước vào liền tiến về phía Tú Tú. Nàng như con thú bị dồn đến đường cùng, hoảng loạn giật phắt cây trâm bạch ngọc hoa quế trên đầu, vung loạn xạ về phía họ.

Triệu Quý và mấy người kia đều quay nhìn về phía Thôi Đạo Chi.

Thôi Đạo Chi giơ tay, siết chặt cổ tay Tú Tú. Nàng đau đến mức kêu ra tiếng. Cây trâm lập tức bị giật khỏi tay nàng, rơi xuống đất, vỡ làm đôi.

Tú Tú sững sờ nhìn cây trâm vỡ nằm trên đất. Đến khi hoàn hồn, nàng đã bị người ta khống chế chặt chẽ.

Nàng ngẩng đầu, thấy Thôi Đạo Chi đã xoay người bước ra ngoài, liền hướng theo bóng lưng hắn mà gọi lớn:

“Xin hãy nể tình ta từng cứu ngươi, thả ta đi!”

Nghe vậy, Thôi Đạo Chi lại quay đầu. Hắn cười, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến Tú Tú lạnh sống lưng.

“Đúng là một đứa ngốc.”

Tú Tú nhìn hắn, trong đầu chợt hiện lên hàng loạt hình ảnh nửa năm qua nàng chăm sóc hắn. Sắc mặt nàng bỗng thay đổi.

Trên người hắn có rất nhiều vết thương, trông vô cùng đáng sợ, thế nhưng hắn gần như ngày nào cũng luyện quyền, chưa từng bỏ lỡ một ngày. Mỗi lần đại phu tới, hắn luôn tỏ ra đặc biệt suy yếu, thậm chí có mấy lần còn ho ra máu, nhưng chỉ cần quay người đi, sắc mặt lập tức bình thường, tinh thần sung mãn như chưa từng có chuyện gì.

Nàng vẫn luôn nghĩ là vì thuốc men.

Hóa ra, ngay từ đầu hắn đã giả vờ.

Thế nên cuộc gặp gỡ giữa họ, từ đầu đến cuối, chẳng qua là một màn kịch được sắp đặt tỉ mỉ. Hắn lạnh lùng bày bố mọi thứ, còn nàng là kẻ duy nhất chẳng hay biết gì, ngây ngốc bước vào vở diễn ấy.

Trong nháy mắt, Tú Tú gần như sụp đổ. Nàng mấp máy môi, giọng run run: “Ta không muốn vào phòng ngươi, ta muốn về nhà, đúng rồi, ta phải về nhà.”

Vừa nói nàng vừa vùng vẫy, cố thoát khỏi sự trói buộc.

Thôi Đạo Chi bước lại gần, giọng nói trầm thấp: “Không muốn hầu hạ ta?”

Tú Tú lắc đầu: “Không muốn, ta muốn về nhà.”

Nàng phải rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay lại nữa.

Thôi Đạo Chi cười lạnh: “Được. Triệu Quý.”

“Dạ, nhị gia.”

“Đưa nàng đến Kinh Triệu Phủ. Cứ nói là nô tỳ trong phủ bỏ trốn, bảo phủ doãn thẩm vấn kỹ cho ta, không cần nể mặt.”

Triệu Quý liếc nhìn Tú Tú một cái, lát sau gật đầu lĩnh mệnh, sai người chuẩn bị xe ngựa, áp giải Tú Tú đi về phía Kinh Triệu Phủ.

Chẳng bao lâu sau, trong viện lại trở lại yên tĩnh.

Thôi Đạo Chi bước lên bậc thềm, một lần nữa đi vào phòng chứa củi.

Có gia đinh cầm đèn lưu ly chụp sừng dê soi đường cho hắn. Thấy hắn dừng lại, cúi đầu nhìn một chỗ trên đất, liền vội đưa đèn chiếu tới.

Dưới ánh đèn, một cây trâm bạch ngọc hoa quế bị gãy làm đôi đang lặng lẽ nằm trên mặt đất, hẳn là đồ vừa rơi khỏi tay Tú Tú.

Màu sắc tầm thường, chất ngọc cũng chẳng thuần, đến cả nha hoàn quét dọn trong phủ còn chưa chắc thèm liếc mắt.

Thế nhưng, gia đinh lại thấy nhị gia nhà mình khom người, nhặt nó lên.

Thôi Đạo Chi nắm hai đoạn trâm gãy trong lòng bàn tay, khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó. Im lặng hồi lâu, hắn mới xoay người nói một câu:

“Về thôi.”