“Ơ, đây chẳng phải là Tú Tú cô nương sao, cô nương định đi đâu thế?”
Từ đầu hành lang, Hồng Nhụy đi thẳng tới. Đến gần rồi, nàng ta dường như mới để ý thấy bọc đồ trong tay Tú Tú, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Cô nương đang tính ra khỏi phủ sao?”
Tú Tú ôm chặt bọc đồ, định giấu ra sau lưng, nhưng lại cảm thấy làm vậy chỉ càng khiến đối phương nghi ngờ, đúng kiểu giấu đầu hở đuôi. Vì thế nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nói:
“Hôm kia ta mua y phục không ổn, mặc không vừa người, đang định mang đi trả. Hồng Nhụy tỷ tỷ, ta không nói chuyện với tỷ nữa nhé. Nghe nói lát nữa lão phu nhân sẽ đến, ta đi sớm về sớm, kẻo lỡ thì giờ, lại thất lễ.”
Nói xong nàng tính rời đi, nhưng vừa lướt qua bên cạnh Hồng Nhụy đã bị nàng ta chặn lại.
“Đằng nào giờ cũng chưa có việc gì, hay để ta đi cùng cô nương nhé? Vừa hay ta cũng muốn mua thêm vài bộ y phục.”
Nghe vậy, các ngón tay Tú Tú theo phản xạ siết chặt bọc đồ.
Hôm nay nàng ta bị làm sao vậy? Nàng nhớ rõ Hồng Nhụy vốn không thích ở chung với mình mà. Khi trước Triệu quản sự sai nàng ta đi theo nàng ra ngoài, rõ ràng nàng ta còn mang vẻ mặt miễn cưỡng, thế mà bây giờ lại…
Trong lòng Tú Tú nóng như lửa đốt, đương nhiên không muốn đồng ý. Nàng đang vắt óc nghĩ cách từ chối thì bỗng nghe Hồng Nhụy “phụt” một tiếng bật cười, tay vân vê chiếc khăn tay, nói:
“Nhìn kìa, sợ đến vậy rồi sao? Ta chỉ nói đùa thôi. Nếu thật sự cùng đi, chẳng phải sẽ mất rất nhiều thời gian à? Lát nữa các chủ tử về, thấy ở đây chẳng có ai hầu hạ thì phiền to.”
Nói rồi, nàng ta vỗ nhẹ lên vai Tú Tú, xoay người bỏ đi.
Thấy Hồng Nhụy đã đi, Tú Tú mới thở phào nhẹ nhõm. Dù trong lòng vẫn cảm thấy lời nói của nàng ta dường như có ẩn ý, nhưng lúc này thời gian gấp gáp, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ sâu.
Giờ Tỵ, e rằng chưa đầy một canh giờ nữa, Triệu Quý sẽ dẫn người trở về. Ngày thường ông là người trông chừng nàng gắt gao nhất, một khi ông quay lại, sợ rằng nàng sẽ không còn cơ hội rời đi.
Tú Tú khoác bọc đồ lên lưng, bước nhanh về phía cửa hông gần nhất. Nàng đã dò xét kỹ rồi, tên sai vặt canh cửa ở đó là một kẻ tham tiền, chỉ cần đưa bạc, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Tú Tú đem nguyên xi lý do vừa nói với Hồng Nhụy lặp lại một lần. Ngày thường nàng ra ngoài không ít, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, lại thêm mấy đồng tiền Tú Tú lén nhét vào tay gã. Tuy chẳng nhiều, nhưng cũng đủ để gã mua hai bầu rượu đυ.c uống cho đã.
Thế là Tú Tú dễ dàng bước ra khỏi phủ. Khoảnh khắc vừa đặt chân ra ngoài cổng Thôi phủ, tay nàng đã không kìm được mà run lên.
Cuối cùng nàng cũng rời khỏi được nơi này rồi.
Tú Tú không dám chần chừ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng chạy ra vệ đường, bốc ít đất bôi lên mặt, cố ý làm mình trông lem luốc, mặt mày xám xịt. Sau đó nàng đối chiếu bản đồ, đi thẳng về phía tây - nơi có bến tàu.
Nàng đã dò hỏi kỹ từ trước: ngoài đường bộ, còn có thể đi thuyền xuôi nam về Hà Châu. Nay đã đầu hạ, băng trên sông sớm đã tan hết, tàu thuyền qua lại cũng bắt đầu tấp nập.
Nếu thuận lợi, không cần mấy ngày, nàng đã có thể về đến nhà.
Tú Tú cất tấm bản đồ vào trong ngực, giơ tay lau nước mắt, sải bước nhanh về phía bến tàu. Suốt dọc đường, nàng luôn căng mắt quan sát xung quanh, sợ đυ.ng phải người của Thôi gia.
Sắp tới bến tàu, bỗng thấy từ xa có mấy cỗ xe ngựa chạy tới. Tú Tú nheo mắt nhìn kỹ, người cưỡi ngựa đi đầu dẫn đường chính là Triệu Quý.
Nàng vội né mình vào một con hẻm nhỏ ven đường.
Đợi bọn họ đi khuất, Tú Tú mới bước ra, ôm chặt bọc đồ, đi thẳng lên bến tàu.
Thuyền xuôi nam thì nhiều, nhưng thuyền đi Hà Châu lại ít. Tú Tú vất vả lắm mới hỏi được một chiếc, đứng xếp hàng phía sau, chuẩn bị trả tiền lên thuyền, thì bỗng thấy phía trước có một nữ nhân chẳng biết vì sao đột nhiên quỳ sụp xuống đất, kéo tay nam tử thu tiền, khóc lóc thảm thiết:
“Đại gia, xin ngài thương xót, cho nô gia lên thuyền đi. Nô gia thật sự là lương dân, không phải trốn nô. Lộ dẫn vốn có đầy đủ, chỉ là không biết làm rơi ở đâu, xin đại gia rộng lượng!”
Nàng ấy khóc đến nước mắt giàn giụa, trán dập xuống đất đến rướm máu, nhưng nam tử kia dường như đã quá quen với cảnh này, nét mặt lạnh như sắt, không chút lay động.
“Không có lộ dẫn, ai biết ngươi có thân phận gì? Chẳng lẽ ta còn phải chạy lên quan phủ tra xét thay ngươi? Ta mặc kệ ngươi từ đâu trốn ra. Thời buổi này, mấy tên trốn nô như các ngươi thật đúng là không yên phận.”
“Cho ngươi lên thuyền thì gọi là khai ân, nhưng nếu chủ gia hay quan phủ lần ra được, chẳng phải là lỗi của ta hay sao? Dù ngươi có dập đến vỡ đầu, ta cũng không thể cho ngươi lên.”
Nghe đến đó, lòng Tú Tú không khỏi bồn chồn thấp thỏm.
Nàng cũng không có lộ dẫn.
Ban đầu nàng còn nghĩ, nếu có người nghi ngờ mình là trốn nô, nàng sẽ lấy khế ước bán thân ra để chứng minh mình đã là thân tự do. Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, e rằng cách ấy cũng không ổn.
Nàng còn phải đến quan phủ để xin lộ dẫn thì mới xong chuyện.
Tú Tú đang do dự, bỗng thấy từ trong đám đông chẳng biết từ lúc nào xuất hiện mấy tên quan sai, lập tức kéo nữ tử vừa khóc lóc kia đi.
Tiếng khóc của nàng ấy nghẹn ngào, giãy giụa kêu gào thảm thiết, cuối cùng bị người ta bịt chặt miệng.
Cảnh tượng ấy khiến Tú Tú kinh hồn bạt vía. Nàng ôm chặt bọc đồ, liên tục lùi về phía sau.
“Ê, tiểu cô nương kia, mắt mũi để đâu thế, giẫm lên chân ta rồi!”
Tú Tú quay đầu lại, thấy một tên nam nhân mặt mày dữ tợn đang chỉ vào chân mình, vẻ tức giận hằn rõ trên mặt.
Nàng vội khom người xin lỗi rồi lập tức quay đầu bỏ chạy khỏi bến tàu, trốn vào một con hẻm nhỏ cách đó không xa, áp lưng vào tường ngồi xổm xuống.
Giờ phải làm sao đây? Trong lòng Tú Tú tràn ngập hoang mang.
Muốn có lộ dẫn thì phải đến nha môn làm thủ tục. Không chỉ mất thời gian mà lai lịch của nàng, cùng chuyện trốn khỏi Thôi phủ, nhất định sẽ bị quan phủ tra ra. Khi ấy, nàng sẽ bị xử như trốn nô.
Hình ảnh nữ tử bị quan sai lôi đi kia vẫn còn hiện rõ trong đầu. Ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn nàng ấy chẳng khác gì đang nhìn một người sắp chết.
Kết cục của nàng ấy, nghĩ thôi cũng đủ rợn người.
Tú Tú không muốn chết.
Nếu không đi thuyền mà đi đường bộ, nàng sẽ phải qua mấy chục trạm gác dọc đường. Khi đó e rằng cũng sẽ bị kiểm tra lộ dẫn. Dù may mắn không bị tra, quãng đường xa xôi như vậy, nàng không thể nào đi bộ về nhà được. Muốn thuê xe bò thì lại không đủ tiền.
Tú Tú ôm chặt hai tay, trong đáy lòng dâng lên từng đợt tuyệt vọng, không biết phải làm sao cho phải.
Nàng cũng không thể ở lì một chỗ quá lâu, kẻo thu hút sự chú ý của đám du côn lưu manh.
Tú Tú vịn tường đứng dậy, quay lại quan sát bến tàu và thuyền bè. Nàng phát hiện con thuyền mình nhắm đến vì còn chờ hàng, phải đến sáng sớm ngày mai mới khởi hành.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, ban đêm việc kiểm tra hẳn sẽ lỏng lẻo hơn. Nàng biết bơi, có lẽ có thể liều mình thử lén bơi lên thuyền.
Trong lòng Tú Tú lại bùng lên tia hy vọng.
Nàng vỗ nhẹ lên má mình, âm thầm tự cổ vũ, rồi đứng dậy đi về phía quán bánh cách đó không xa.
Còn vài canh giờ nữa mới đến đêm. Trước hết, nàng phải ăn no cái đã.
*
Triệu Quý dẫn người đón lão phu nhân và đại thiếu phu nhân về Thôi phủ. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, ông lại ở lại bầu bạn, trò chuyện cùng hai người khá lâu.
Từ ngày hai người trở về Lũng Tây năm ấy đến nay, đây là lần đầu tiên Triệu Quý được gặp lại họ. Chủ tớ trùng phùng, trong lòng ai nấy đều dâng lên muôn vàn cảm xúc. Việc Thôi gia có thể vực dậy được như hôm nay, ngay cả bọn họ trước kia cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Nói chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng không tránh khỏi nhắc đến Thôi Đạo Chi. Lão phu nhân đã nhiều năm không gặp đứa con trai này, nỗi nhớ đương nhiên cũng sâu nặng khôn nguôi. Năm đó vì hai người họ mà hắn chịu không ít khổ cực, mỗi lần nghĩ tới đều khiến bà không kìm được xót xa.
Nay khó khăn lắm mới trở lại Trường An, tưởng có thể sớm ngày gặp mặt, vậy mà hắn lại ra chiến trường. Cũng chẳng biết bao giờ mới hồi kinh. Nghĩ đến đây, mắt lão phu nhân bất giác đỏ hoe.
Vẫn là đại thiếu phu nhân Tô Nghi Ngọc nhẹ giọng an ủi bà vài câu, nói những lời cát tường như thúc thúc ắt sẽ gặp dữ hóa lành, bà mới dần nguôi ngoai hơn.
Lão phu nhân dùng khăn lau nước mắt, quay sang hỏi Triệu Quý về tình hình của Thôi Đạo Chi. Triệu Quý liền thuật lại đầu đuôi mọi chuyện không sót chuyện gì. Khi nói đến việc Thôi Đạo Chi mang một nha đầu từ Hà Châu về, lão phu nhân và Tô Nghi Ngọc gần như cùng lúc nhìn sang nhau, trong mắt đều thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Chuyện này quả thật hiếm thấy.
Thôi Đạo Chi xưa nay không ham nữ sắc. Đã ngoài hai mươi tuổi, đừng nói thông phòng hay thị thϊếp, ngay cả nha hoàn thân cận bên người cũng chưa từng có. Vậy mà lần này lại…
Lão phu nhân vội nói: “Mau đi gọi nha đầu ấy đến đây cho ta nhìn xem một chút.”
Triệu Quý cúi đầu đáp vâng rồi ra ngoài sai người đi tìm Tú Tú. Thế nhưng đợi hồi lâu, người được phái đi tìm lại quay về báo rằng không thấy nàng đâu.
Triệu Quý hỏi: “Đã sang chỗ Lý mama tìm chưa?”
“Đã tìm rồi, cũng không có.”
Chuyện này quả thực kỳ lạ. Triệu Quý đang định sai thêm người đi tìm thì chợt thấy Hồng Nhụy từ cuối hành lang bước tới.
Nàng ta hành lễ với Triệu Quý, hạ giọng nói: “Triệu quản sự, nô tỳ có gặp qua Tú Tú cô nương.”
Nửa nén hương sau, Triệu Quý quay lại bẩm báo với lão phu nhân rằng Tú Tú sáng nay bị nhiễm phong hàn, sợ mang bệnh khí lây sang các chủ tử, nên xin đợi khỏi hẳn rồi mới đến thỉnh an tạ lỗi.
Lão phu nhân cũng đã thấm mệt, không vội vã, liền gật đầu, đứng dậy vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bên này, Triệu Quý vừa bước ra khỏi cửa đã lập tức gọi người tới, sai họ ra ngoài tìm kiếm. Trong lòng ông luôn có dự cảm chẳng lành.
Nhưng mà lúc này còn phải ở lại thu xếp, an trí đồ đạc mà lão phu nhân và đại thiếu phu nhân mang theo, nên số người có thể phái đi không nhiều.
Đến chạng vạng, những người được cử đi tìm lần lượt quay về, chỉ báo rằng đã lục soát khắp các con phố lớn nhỏ ở Trường An, vẫn không thấy tung tích Tú Tú.
Trong lòng Triệu Quý lập tức trầm xuống.
Không ổn rồi.
Đây rõ ràng là bỏ trốn.
Nhị gia có vẻ rất coi trọng nha đầu Tú Tú kia. Nếu người mất ngay trong tay ông….
Triệu Quý đập mạnh tay vào tường, lập tức gọi Hồng Nhụy tới, hỏi lại tường tận tình hình khi ấy.
Một bên còn phải lo liệu sinh hoạt thường ngày của lão phu nhân và đại thiếu phu nhân, một bên lại thấp thỏm suy đoán tung tích của Tú Tú, cả đêm Triệu Quý gần như không chợp mắt.
Đến rạng sáng, vừa định nhắm mắt nghỉ một lát, thì chợt nghe bên ngoài có gia đinh hớt hải chạy vào bẩm báo rằng Thôi Đạo Chi đã trở về.
Triệu Quý lập tức mở to mắt: “Ngươi nói cái gì?!”
Gia đinh mừng rỡ ra mặt: “Nhị gia thắng trận rồi! Giờ ngài ấy đã gần đến Minh Đức môn rồi ạ!”
Triệu Quý vội vàng bật dậy, đầu tiên là chạy đi báo tin vui cho lão phu nhân, sau đó dẫn theo vài người, thúc ngựa phi như bay đến Minh Đức môn.
Từ xa vừa trông thấy thân ảnh Thôi Đạo Chi, ông liền vội vã tiến lên gọi lớn: “Nhị gia! Nhị gia!”
Hai bên đường đều là bá tánh ra đón mừng, tiếng hò reo vang lên như sấm, vậy mà Thôi Đạo Chi vẫn dễ dàng nghe thấy giọng của Triệu Quý.
Khải hoàn trở về, dù người ngựa đều phủ bụi đường, dọc đường gần như không nghỉ, nhưng tinh thần hắn vẫn vô cùng sung mãn.
Thôi Đạo Chi ra hiệu binh lính cho Triệu Quý tiến lại gần, hỏi: “Có chuyện gì?”
Nghe Triệu Quý bẩm báo xong, sắc mặt Thôi Đạo Chi lập tức trầm hẳn xuống.
*
Tú Tú co ro trong con hẻm nhỏ, ôm chặt hai tay, hắt hơi một cái. Trời đã dần hửng sáng. Suốt đêm không chợp mắt, nàng định nhân lúc mọi người lơ là để lén bước lên con thuyền mình nhắm tới.
Nhưng mọi chuyện lại không giống như nàng dự tính. Cả đêm qua, việc canh phòng trên thuyền vô cùng nghiêm ngặt, nàng trước sau vẫn không tìm được cơ hội để đến gần.
Thời gian từng chút trôi qua, lòng Tú Tú càng lúc càng nóng như lửa đốt.
Nếu không lên được thuyền ngay, nó sẽ rời bến mất.
Nàng xoa xoa đôi chân tê dại, vịn tường đứng dậy, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía khoang thuyền.
Nửa nén hương sau, cuối cùng nàng cũng chờ được khoảnh khắc hiếm hoi ấy - toán người canh gác trên thuyền rời đi, hẳn là đi ăn cơm, còn người thay ca thì chưa tới.
Tú Tú nín thở.
Ngay sau đó, nàng ôm chặt bọc đồ, lặng lẽ tiến về phía khoang thuyền.
Nàng cúi đầu, cố gắng làm mình không quá nổi bật.
Trăm trượng, mười trượng, năm trượng…
Khoảng cách giữa nàng và con thuyền ngày một rút ngắn.
Bỗng nhiên, một con tuấn mã cao lớn chẳng biết từ đâu lao vυ"t ra, xé gió lướt qua trước mặt nàng. Khi Tú Tú còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị người ta một tay nhấc bổng, đặt lên lưng ngựa.
Con ngựa điên cuồng phi đi, gió mạnh rít bên tai, nàng quay đầu nhìn, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thôi Đạo Chi đang nhìn thẳng vào mình.
Môi Tú Tú run rẩy, bọc đồ trong tay rơi phịch xuống đất.
Nàng không thể về nhà nữa rồi.