Chương 31: Khế ước bán thân

Bước sang tháng tư, thời tiết mỗi ngày một ấm áp hơn. Cỏ cây xanh tốt, oanh bay liệng hót, trong Thôi phủ bóng râm đan xen khắp nơi, núi giả đình đài muôn vẻ, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt.

Tú Tú mặc một thân áo tang bằng vải thô, đi về phía nơi ở của Lý bà tử.

Thôi phủ rộng lớn, mà nàng lại không quen thuộc địa hình nơi này, vì vậy phải tốn không ít thời gian mới ghi nhớ được đoạn đường ấy. Suốt mấy ngày liền, nàng đều lượn tới lượn lui ở khu vực đó, cẩn thận ghi nhớ vị trí từng đình đài thủy tạ, thậm chí phía sau núi giả có mấy cái hang, nàng cũng đếm qua từng cái.

Giờ này đang là lúc vừa ăn trưa xong, các chủ tử đều không có mặt, mọi người rảnh rỗi thì tự đi nghỉ ngơi, bởi vậy trong viện gần như không có ai. Thế nhưng Tú Tú vẫn sợ bị người khác phát hiện điểm gì bất thường, trán lấm tấm mồ hôi.

Qua nửa nén hương, Tú Tú từ sau một gò núi giả bước ra, vừa ngẩng đầu đã đυ.ng phải Hồng Nhụy xách váy lụa đi tới.

Bước chân Tú Tú khựng lại, khẽ gật đầu: “Hồng Nhụy tỷ tỷ.”

Hồng Nhụy thấy nóng, đang định sang đình hóng gió gần đó để tránh nắng, không ngờ lại gặp Tú Tú. Nghe nàng dùng giọng quê mùa còn pha chút âm điệu Trường An để nói chuyện, Hồng Nhụy không khỏi lấy khăn chấm khóe miệng, cười nói:

“Cô nương đang nói gì vậy, ta làm sao dám nhận một tiếng tỷ tỷ của cô nương. Tú Tú cô nương thật biết đùa. Ấy mà cô nương không đi nghỉ trưa, một mình đứng ở đây làm gì vậy? Giữa trưa nắng gắt thế này, không sợ phơi hỏng người sao?”

Vừa nói, nàng ta vừa đi về phía râm mát.

Thấy nàng ta chủ động rời khỏi chỗ này, Tú Tú khẽ thở phào, vội theo sau, tay vịn vào hòn đá núi giả cho khỏi trượt ngã:

“Ta muốn đi tìm Lý mama, nhưng mà do chưa quen đường trong phủ nên cứ loanh quanh mãi ở đây. Đang lo không có ai dẫn ta đi thì may sao lại gặp tỷ tỷ. Đành phải làm phiền tỷ tỷ dẫn đường giúp ta vậy.”

Hồng Nhụy nắm chặt chiếc khăn trong tay, nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.

Con nha đầu này tiến bộ nhanh thật. Lúc mới vào còn chẳng hiểu quy củ là gì, vậy mà bây giờ nói năng làm việc đã bắt đầu ra dáng rồi đấy.

Trong lòng nàng ta dâng lên chút bực bội. Trước kia nàng ta còn tưởng chỉ cần mình không nghiêm túc dạy dỗ thì Tú Tú sẽ chẳng khá lên nổi, mãi mãi vẫn chỉ là một nha đầu nhà quê không lên được mặt bàn. Ai ngờ nàng học hỏi nhanh đến vậy, chẳng lẽ cái vẻ ngây ngô vụng về trước đây đều là giả vờ sao?

Xem ra, nàng cũng là kẻ có tâm cơ, quả thật trước kia nàng ta đã coi thường Tú Tú rồi.

Đợi nhị gia trở về, e rằng sẽ càng thêm sủng ái nàng. Ngày sau được nâng làm di nương cũng không phải là chuyện không thể.

Hồng Nhụy phất chiếc khăn trong tay, nói: “Ta đang buồn ngủ, cô nương tự đi tìm Lý mama đi. Đi qua cửa nách rồi đi tiếp, rẽ hai khúc nữa là tới.”

Nói xong, nàng ta còn khẽ ngáp một cái rồi bước vào đình hóng gió phía trước tránh nắng, nằm dài trên ghế mây, kéo chiếc khăn đỏ phủ lên mặt.

Thấy Hồng Nhụy không muốn dẫn đường, Tú Tú cũng không tức giận. Nàng tuy hiền lành dễ tính, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Việc Hồng Nhụy xem thường mình, nàng vẫn cảm nhận được.

Suy cho cùng, nàng đã mang đến cho đối phương không ít phiền toái, Hồng Nhụy không thích nàng cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này, tâm trí Tú Tú đều đặt cả vào chuyện về nhà, những thứ khác nàng cũng chẳng để tâm.

Huống hồ nơi này đã cách khá xa hang núi giả ban nãy.

Tú Tú xoay người, theo con đường Hồng Nhụy chỉ, đi thẳng về phía phòng của Lý bà tử.

Nàng vừa rời đi, Hồng Nhụy liền kéo chiếc khăn đỏ khỏi mặt, liếc nhìn về hướng nàng rời đi một cái, ánh mắt âm trầm, không biết đang nghĩ gì.

Lý bà tử đang ngủ trưa. Tiểu nha hoàn tên Hỉ Thước vén rèm trúc lên, mời Tú Tú vào trong ngồi tạm trên chiếc giường đất ở gian ngoài, còn nàng ấy thì tiếp tục làm công việc thêu thùa.

Thấy nàng ấy đang may thứ gì đó trông như quần áo trẻ con, Tú Tú liền hỏi:

“Đây là may cho muội muội cô sao?”

Hỉ Thước che miệng cười, hạ giọng đáp:

“Đâu có, ta đang may áo bông nhỏ cho đại cô nương. Qua mấy hôm nữa, nàng ấy sẽ theo lão phu nhân và đại thiếu phu nhân trở về Trường An. Ta rảnh rỗi không có việc gì nên muốn may cho nàng một bộ, coi như chút tấm lòng của bọn hạ nhân.”

Tú Tú sững lại: “Đại cô nương?”

Thôi Đạo Chi có con sao?

Theo phản xạ, nàng chớp mắt một cái.

Đúng rồi, sao nàng lại quên mất Thôi Đạo Chi trông lớn hơn nàng vài tuổi, ở độ tuổi ấy, nam nhân bình thường e là đã cưới vợ sinh con cả rồi.

Nhưng nếu quả thật là như vậy, vậy mối quan hệ giữa hắn và Tiết cô nương rốt cuộc là thế nào đây.

Tú Tú chợt nhận ra mình vừa thất thần, liền vội vàng thu lại tâm trí.

Nàng bận tâm chuyện ấy làm gì chứ, vốn dĩ đâu có liên quan đến nàng. Bây giờ chuyện quan trọng nhất chỉ có một, phải về nhà.

Thậm chí nàng còn nên ước cho Thôi Đạo Chi có con. Như vậy, sau khi nàng rời đi, hắn sẽ chẳng còn thì giờ để ý đến nàng nữa, cứ thế mà buông tay cho nàng quay về.

Tú Tú nhìn bộ y phục trong tay Hỉ Thước, mỉm cười nói: “Đẹp lắm, nhị gia mà thấy đại cô nương mặc vào, nhất định sẽ rất thích.”

Hỉ Thước luôn cảm thấy Tú Tú đã hiểu lầm gì đó, còn chưa kịp giải thích thì từ trong phòng đã vang lên tiếng hỏi: “Ai ở ngoài đó?”

Nàng ấy lập tức đứng dậy đáp: “Mama, Tú Tú tỷ tỷ đến tìm người ạ.”

Chẳng bao lâu sau, Lý bà tử từ trong bước ra, thấy Tú Tú thì nét mặt rạng rỡ, cười hỏi nàng đến có việc gì.

Tú Tú vội vàng chỉnh lại tâm trạng, khéo léo trình bày ý định. Lý bà tử nghe xong liền nói:

“Tiền tiêu vặt dự chi thì không có gì không ổn, chỉ là đồ dùng của nữ nhi trong phủ vốn đã đầy đủ, cô nương nên cẩn thận, đừng tiêu tiền uổng phí.”

Tú Tú bật cười: “Mama cứ yên tâm. Những thứ khác đều ổn, chỉ có y phục thì ta không mấy ưng ý. Hiện giờ trong phủ đang bận rộn, cũng không tiện gọi thợ bên ngoài vào đo may, nên ta định tự ra ngoài mua vài bộ, tiện thể ngắm phong cảnh Trường An.”

Lý bà tử nhìn bộ áo vải thô trên người nàng, lập tức bị lời ấy thuyết phục. Hôm kia bà vừa bảo Tú Tú trả lại bộ y phục đã mượn cho nha hoàn Hồng Nhụy, vốn còn định tìm thợ may để làm cho nàng vài bộ mới, chỉ là trong phủ đang lo tiếp đón lão phu nhân và mọi người trở về, nhiều việc chất đống nên nhất thời quên mất.

May mà nha đầu này tính tình rộng rãi, chẳng những không oán trách, còn chủ động dùng tiền tiêu vặt của mình để mua sắm bên ngoài.

Lý bà tử nắm tay Tú Tú, dịu dàng nói: “Đúng là đứa trẻ ngoan. Lát nữa ta sẽ cầm nguyệt bài sang phòng thu chi, lĩnh tiền tiêu vặt cho ngươi. Ngươi cứ chọn vài bộ cho đàng hoàng, ta thấy màu sắc tươi tắn sẽ rất hợp với ngươi. Đợi nhị gia về, ngài ấy nhìn thấy chắc chắn cũng thích.”

Nghe thấy tên Thôi Đạo Chi, khóe miệng Tú Tú thoáng cứng lại, nhưng ngay sau đó nàng như không có chuyện gì, gật đầu đáp: “Vâng, mama, ta biết rồi.”

Lần này Tú Tú ra ngoài, Triệu Quý vẫn sai tiểu nha hoàn Xuân Trà đi theo. Tú Tú nói Thôi Đạo Chi đã giải lệnh cấm túc cho mình, không cần người theo hầu nữa, nhưng ông lấy cớ nàng mới đến Trường An, đất lạ người xa, nói gì thì nói bên cạnh cũng không thể thiếu người.

Tú Tú sợ khiến ông sinh nghi, cũng không dám nói thêm điều gì. May mà Xuân Trà tuy trông có vẻ già dặn, nhưng thể lực lại chẳng mấy tốt. Mới đi dạo chưa đến nửa ngày, nàng ta đã thở hổn hển, thẳng thắn nói không đi nổi nữa.

Trong lòng Tú Tú dần nảy ra chủ ý.

Lần này, nàng vẫn đi một vòng rất rộng. Dạo xong chợ Đông, lại bảo muốn sang chợ thành tây Trường An xem thử, khiến Xuân Trà mệt đến mức đi phía sau mà liên tục xoa bóp đôi chân.

Ước chừng đã dò xét gần hết các lối ra vào thành Trường An, Tú Tú mới giả vờ mệt mỏi, định quay về. Xuân Trà thì suýt nữa muốn đốt pháo ăn mừng, trong lòng thầm tính, về đến nơi nhất định sẽ nói với Triệu quản sự rằng sau này đừng bao giờ kêu nàng theo Tú Tú ra ngoài nữa.

Hai người xách đồ chuẩn bị trở về, chợt thấy một cỗ xe ngựa dừng ngay trước mặt. Tú Tú ngẩng lên liếc nhìn, liền thấy Tiết Chiêu Âm đang ngồi ngay ngắn bên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng.

Lâu ngày không gặp, giữa hai người bỗng có một cảm giác xa lạ khó tả.

Tú Tú khom người hành lễ: “Tiết cô nương.”

Giao tình vốn không sâu, hơn nữa Tú Tú cũng không muốn nói chuyện nhiều. Cuộc đối thoại chỉ vài ba câu qua loa rồi kết thúc.

Nhìn xe ngựa của Tiết Chiêu Âm dần đi xa, Tú Tú thầm nghĩ, không biết nàng ấy có hay tin Thôi Đạo Chi đã có con hay chưa.

Một lúc lâu sau, nàng lắc đầu.

Đó là chuyện giữa hai người bọn họ, chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ.

Trở về phủ, Tú Tú lẩn vào phòng mình, dựa theo ký ức mà viết viết vẽ vẽ lên giấy. Bên ngoài yên tĩnh lạ thường. Ban nãy nhân lúc trời tối, nàng đã đem đồ giấu vào chỗ hang đá ban ngày.

Trong phòng nàng vốn không thể cất giấu đồ đạc. Những thứ khác thì còn đỡ, nhưng riêng tấm bản đồ này, chỉ cần người khác hỏi tới là rất dễ bại lộ.

Thôi phủ rộng lớn, giờ này mọi người đều đã nghỉ ngơi. Bốn bề chỉ còn tiếng ve sầu, ếch nhái kêu rả rích, cùng bóng đêm mênh mông vô tận.

Tú Tú tựa lưng vào hòn non bộ, những ngón tay khẽ run lên theo bản năng.

Nàng vốn sợ bóng tối, lúc ngủ cũng chẳng dám tắt đèn.

Giờ phút này, mồ hôi lạnh túa đầy trán, đầu ngón tay cắm sâu vào khe đá, những hạt sỏi nhỏ len cả vào dưới móng tay.

Ngày trước, chỉ cần biết sau phía sau cánh cửa nhỏ là có Thôi Đạo Chi ở đó, nàng liền không còn sợ bóng tối nữa.

Nhưng hiện tại nàng chỉ còn lại một mình.

Vì thế tuyệt đối không thể lùi bước. Chỉ cần chùn lại một bước, cái chút can đảm ít ỏi mà nàng gắng gượng giữ lấy sẽ lập tức tan biến.

Rất lâu sau, Tú Tú mới gượng đứng dậy khỏi hòn non bộ, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía phòng của Thôi Đạo Chi.

Chủ tử không có mặt, nơi này đương nhiên cũng chẳng có ai canh giữ. Triệu Quý đã sớm dẫn người lui xuống nghỉ, cùng đám nha đầu bà tử ở tiền viện uống rượu, đánh bài.

Tiếng cười nói ầm ĩ xuyên qua từng dãy hành lang, lọt cả vào tai Tú Tú.

Nàng khép cửa phòng lại, không dám thắp đèn, chỉ rón rén lần mò trong bóng tối.

Thôi Đạo Chi ra trận đánh giặc, tất nhiên sẽ không mang theo khế ước bán thân của một nha hoàn. Chỉ cần nàng tìm được nó là có thể lấy lại tự do.

Tú Tú lục tìm từng ngăn kéo, từng rương hòm. Vì quá căng thẳng, hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề.

Không có, vẫn không có, tại sao lại không thấy đâu.

Nàng cuống quýt lục hết lại một lượt, chẳng hề hay biết bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Đến khi nàng nhận ra thì nhanh chóng xoay người leo lên giường, co mình vào góc.

Giường bạt bộ hai bên buông rèm, vừa đủ che khuất thân ảnh của nàng.

Tim Tú Tú lúc này gần như nhảy vọt lên tận cổ họng, thậm chí còn tưởng rằng Thôi Đạo Chi đã quay về.

“Ê, vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Bên ngoài có người hỏi.

“Có tiếng gì đâu, hay là ngươi uống rượu say đến mức bị ảo rồi?”

“Ngươi mới say đến mức bị ảo đó! Ta rõ ràng nghe thấy có tiếng gì đó trong phòng nhị gia.”

Hai người bước lại gần cửa. Tú Tú vội che miệng, cố gắng kìm nén hơi thở.

“Ta nói cho ngươi biết, nhị gia ghét nhất là người khác tự tiện vào phòng ngài ấy. Nếu chán sống thì cứ vào thử xem, hoặc gọi Triệu quản sự tới, bảo ông ấy dẫn ngươi vào.”

Người kia do dự một lúc, rồi nói: “Có lẽ ta nghe nhầm. Thôi đi nghỉ đi, ngày mai còn phải ra bến đón lão phu nhân nữa.”

Nói xong, tiếng bước chân xa dần, một lúc sau hoàn toàn biến mất.

Qua thật lâu, Tú Tú mới dám buông tay khỏi miệng, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Nàng vừa định xuống giường thì chợt khựng lại.

Nàng nhấc gối lên, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một tờ giấy lặng lẽ nằm đó. Mở ra xem, chính là khế ước bán thân của nàng.

Tú Tú suýt nữa mừng đến bật khóc.

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Nửa nén hương sau, Tú Tú đã khôi phục mọi thứ trong phòng về nguyên trạng. Quan sát bên ngoài không có ai, nàng mở cửa lặng lẽ rời đi.

Không lâu sau khi nàng đi, một bóng người từ trong bóng tối bước ra, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Trở về phòng mình, Tú Tú gần như thức trắng cả đêm. Mãi đến khi trời hửng sáng, nàng ăn qua loa bữa cơm, thấy trong phủ vắng vẻ khác thường, liền hỏi thăm mới biết thì ra lão phu nhân và đại thiếu phu nhân sắp đến bến tàu, Triệu quản sự đã dẫn người ra đón từ sớm, trong phủ giờ chỉ còn lại mấy tiểu nha hoàn.

Nàng lại hỏi về Lý bà tử, biết được bà ấy cũng đã đi theo.

Nghe vậy, tim Tú Tú bắt đầu đập dồn dập.

Nàng đến hang đá dưới hòn non bộ lấy ra tấm bản đồ đã vẽ sẵn rồi quay về phòng mang theo khế ước bán thân, bạc vụn và mấy bộ y phục mới mua, sau đó dự định sẽ đi ra ngoài bằng cửa hông.