Lý bà tử đã sớm xuống phòng bếp dặn nấu nước, lúc này không có mặt. May mà Triệu Quý đang ngồi dưới hành lang gần đó, Tú Tú liền chạy tới, vừa nói vừa khua chân múa tay, cố gắng truyền đạt lại ý của Thôi Đạo Chi.
Triệu Quý theo hầu Thôi Đạo Chi đã lâu, kiến thức rộng rãi, vậy mà lại có thể nghe hiểu được tiếng địa phương Hà Châu của nàng. Nghe xong, ông giơ tay gọi một nha hoàn lại:
“Hồng Nhụy, đưa Tú Tú cô nương đến phòng trà rồi pha cho nhị gia một chén trà nữa.”
Hồng Nhụy liếc nhìn Tú Tú một cái, thấy nàng đang mặc chính bộ y phục của mình, tóc tai rối bời, mắt đỏ hoe, trên quần áo còn hằn rõ những nếp nhăn. Chuyện vừa xảy ra trong phòng là thế nào, người tinh mắt nhìn qua liền hiểu ngay.
Khóe môi Hồng Nhụy khẽ nhếch, mang theo chút không cam tâm: “Đi theo ta.”
Tú Tú lặng lẽ theo nàng ta. Hồng Nhụy dẫn nàng vào gian pha trà, vừa định động tay thì đã thấy Tú Tú cầm lấy ấm trà trước.
Không ngờ một nha đầu nhà quê lại biết pha trà, Hồng Nhụy thoáng ngạc nhiên. Nhưng khi nhìn thấy động tác vụng về, chẳng ra thể thống gì của nàng, Hồng Nhụy không nhịn được quay mặt đi, khẽ bật cười.
Tú Tú khựng tay lại, im lặng một lát, coi như không nghe thấy tiếng giễu cợt kia. Nàng nhớ lại động tác pha trà của Thôi Đạo Chi hôm đó trên xe ngựa, cẩn thận làm theo, pha xong thì nhẹ gật đầu với Hồng Nhụy rồi bưng trà đi ra.
Hồng Nhụy chống một tay lên bàn, nhìn theo bóng dáng Tú Tú lướt qua bên cửa sổ.
Ánh nến xuyên qua lớp sa mờ trên song cửa, lờ mờ phủ lên người nàng, khiến nàng trông vừa mê hoặc vừa gợi cảm. Mái tóc búi lỏng lẻo, khóe mắt ửng hồng, sắc mặt phơn phớt, thật sự là một mỹ nhân khiến người khác khó lòng rời mắt.
Hồng Nhụy bực bội phẩy quạt hai cái cho đỡ nóng rồi đứng dậy, vén rèm đi ra ngoài.
*
Tú Tú lại một lần nữa bưng trà vào phòng. Ban đầu nàng còn tưởng Thôi Đạo Chi sẽ tiếp tục làm khó mình, nhưng không ngờ hắn vẫn đứng trước bàn sa bàn, dường như đang suy tính gì đó, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Hắn đã thu lại vẻ hung dữ ban nãy, nét mặt bình thản, khiến Tú Tú nảy sinh một ảo giác, như thể bọn họ đột nhiên quay về căn nhà nhỏ ở Hà Châu.
Giống như vô số lần trước kia, hắn bận rộn với việc của mình trong phòng, còn nàng lặng lẽ đứng nép bên cửa nhìn hắn.
Nhưng ngay sau đó, Thôi Đạo Chi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía nàng. Tú Tú giật mình tỉnh lại, vội cúi đầu xuống.
Trong lòng nàng tự nhủ, những ngày tháng ấy đã qua từ rất lâu rồi, tất cả đều đã thay đổi.
Tú Tú bước tới, đặt chén trà lên bàn: “Tướng quân, trà đã pha xong.”
“Ừ.” Thôi Đạo Chi vẫn nhìn về phía sa bàn ở đằng xa.
“Trong thời gian này, ngươi học cho tốt các quy củ. Sau này, ngươi sẽ làm thị tỳ bên cạnh ta.”
Tú Tú bỗng ngẩng đầu, ngón tay siết chặt lấy vạt áo.
“Sao, không cam lòng?”
Thôi Đạo Chi ngồi trên ghế, nâng chén trà lên khẽ ngửi mùi hương.
Ở đối diện, môi Tú Tú mấp máy. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói: “Nô tỳ không dám.”
Vốn nàng còn định nhờ Lý bà tử sắp xếp cho mình một công việc tránh xa Thôi Đạo Chi, nào ngờ…
Trong lòng Tú Tú mâu thuẫn không thôi, nhưng lại chẳng có cách nào khác.
Nàng có thể làm gì đây? Nói rằng mình không muốn sao? Chỉ sợ vừa mở miệng, hắn sẽ lại đối xử với nàng như vừa rồi.
Phản ứng của Tú Tú khiến Thôi Đạo Chi rất hài lòng. Hắn không uống chén trà ấy, chỉ đặt xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thưởng cho ngươi.”
Một cảm giác tủi nhục không rõ tên trào lên trong lòng Tú Tú. Nàng muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể làm theo điều Thôi Đạo Chi mong muốn, cúi người hành lễ, mang vẻ cảm kích:
“Đa tạ tướng quân.”
Rồi ngay trước mặt hắn, nàng nâng chén trà lên uống cạn.
*
Những ngày sau đó, Tú Tú đều ở bên cạnh hầu hạ Thôi Đạo Chi. Hắn thường xuyên từ bên ngoài trở về trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, không biết là vì quá bận hay vì chuyện gì khác, cuối cùng cũng không còn cố tình làm khó nàng như trước.
Phần lớn thời gian, hắn chỉ để nàng đứng một bên, làm những việc lặt vặt của nha đầu bình thường.
Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của hắn khiến Tú Tú thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, sợ rằng tất cả chỉ là tạm thời. Mãi đến khi mấy ngày liền đều như vậy, nàng mới dám thả lỏng đôi chút.
Hắn không còn tùy tiện hù dọa nàng nữa, cuộc sống của nàng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sáng sớm, sau khi hầu hạ Thôi Đạo Chi ra ngoài, Tú Tú xuyên qua cửa nách trở về phòng, đang định xuống bếp tìm chút đồ ăn thì thấy Lý bà tử vén rèm bước vào, phía sau còn dẫn theo Hồng Nhụy.
Lý bà tử vừa thấy Tú Tú liền quay đầu cười với người phía sau: “Thấy chưa, ta đã nói rồi mà, cô nương ở trong phòng, ngươi còn không tin.”
Hồng Nhụy cầm khăn tay bước vào, đi đến đứng cạnh Tú Tú.
Thấy nàng vẫn đứng im bất động, Lý bà tử kéo nhẹ tay áo nàng.
Bây giờ Tú Tú đã là nha hoàn được nhị gia chỉ định hầu cận bên mình, thân phận đương nhiên cao hơn trước một bậc, những nha đầu khác theo lý đều phải hành lễ với nàng.
Hồng Nhụy nắm chặt khăn tay, một lúc lâu sau mới đưa hai tay sang phải, khom gối: “Tú Tú tỷ tỷ.”
Nàng ta lớn tuổi hơn Tú Tú, tư lịch cũng sâu hơn, nhưng vì không được hầu hạ bên cạnh Thôi Đạo Chi nên thân phận lại thấp hơn nửa bậc, lúc nói chuyện cũng phải gọi nàng một tiếng “tỷ tỷ”.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hồng Nhụy lại càng khó chịu.
Đám nha hoàn bọn họ, ai mà chẳng theo quốc công phủ từ thuở ban đầu? Luận tư lịch, luận năng lực, tùy tiện chọn một người cũng hơn hẳn cái nha đầu tên Tú Tú trước mắt này gấp trăm lần.
Hầu hạ nhị gia là sai sự tốt nhất trong phủ. Nếu được nhị gia để mắt tới, sau này còn có thể được nâng làm di nương, khi ấy chính là một nửa chủ tử rồi. Dù không được như vậy, sau này khi gả chồng, người ngoài biết họ từng hầu hạ nhị gia thì ánh mắt cũng sẽ khác đi, dễ có được một mối hôn sự tốt hơn.
Đó là chuyện hệ trọng cả đời, sức hấp dẫn quá lớn. Cho dù bề ngoài nhị gia nhìn rất uy nghiêm, khó gần, nhưng số người nảy sinh tâm tư kia thì thật sự không ít.
Trước kia, nhị gia không cho nha hoàn thân cận bên người thì thôi đi. Nhưng bây giờ bên cạnh hắn thiếu người, muốn chỉ định nha hoàn hầu hạ, nhiều người như vậy hắn không chọn, lại cứ chọn một đứa quê mùa mang về từ Hà Châu.
Vì sao nàng ta lại được nhị gia để mắt tới chứ?
Chẳng phải cũng chỉ dựa vào chút phong tình mê hoặc kia sao?
Hạng người như vậy, thật khiến người ta khinh thường.
Hồng Nhụy đứng thẳng dậy, kín đáo bĩu môi.
Tú Tú nghe hiểu lời Hồng Nhụy, thấy thái độ nàng ta như vậy thì có phần khó hiểu, chỉ đành quay sang nhìn Lý bà tử.
Lý bà tử cười tươi, bước tới nắm tay nàng nói: “Đứa trẻ ngoan, đây là lão sư ta mời đến dạy tiếng quan thoại cho ngươi. Nàng ấy có thể nghe hiểu tiếng Hà Châu. Sau này, ngươi cứ theo nàng ấy học tiếng cho quen đi, chỉnh lại giọng nói, sử dụng cho thông thạo tiếng Trường An, được không?”
*
Hồng Nhụy truyền đạt lại ý của Lý bà tử cho Tú Tú nghe, Tú Tú nghe xong, đương nhiên vui mừng.
Sau này, nàng không cần phải vắt óc đoán ý người khác nữa.
Hồng Nhụy ngày thường vẫn phải làm việc, chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh tới dạy Tú Tú. Lúc đầu Tú Tú học rất vất vả, nhưng chưa được mấy ngày, khi người khác nói chuyện với nàng, nàng đã có thể đoán được đại khái ý tứ, thậm chí còn có thể đáp lại vài câu.
Một hôm, Thôi Đạo Chi đang luyện quyền thì bỗng nghe nàng nói một câu quan thoại Trường An, không khỏi dừng động tác, hơi kinh ngạc nhìn nàng, rồi dùng tiếng quan thoại nói một câu gì đó.
Tú Tú lập tức xoay người vào phòng, lấy khăn đưa cho hắn.
Thôi Đạo Chi liếc nàng một cái, nhận lấy khăn, lau mồ hôi trên trán và cổ: “Học tiếng quan thoại làm gì? Muốn trốn sao?”
Tim Tú Tú chấn động, sợ hắn nhìn thấu tâm tư của mình, vội vàng đáp: “Không phải, tướng quân hiểu lầm rồi. Nô tỳ chỉ là muốn nghe hiểu người xung quanh đang nói gì thôi. Nô tỳ không học tiếng thì sẽ không có ai nói chuyện cùng.”
Những lời ấy nghe thì bình thường nhưng nghĩ kỹ lại, tất cả đều là nỗi uất ức bị ép rời xa quê hương.
Động tác lau mồ hôi của Thôi Đạo Chi khựng lại, một lúc lâu sau mới ném khăn về phía nàng: “Có thời gian buồn bã, nghĩ mấy chuyện vặt vãnh ấy, chi bằng học cho tốt xem thế nào là làm tròn bổn phận của một nha hoàn hầu hạ người khác.”
Tú Tú nắm chặt khăn trước ngực, im lặng một lát mới đáp: “Vâng.”
Triệu Quý đi ngang qua bên cạnh nàng, liếc nhìn một cái rồi vội theo sau Thôi Đạo Chi, vào trong giúp hắn thay y phục.
Thấy sắc mặt Thôi Đạo Chi không được tốt, Triệu Quý dè dặt nói: “Nhị gia, lão phu nhân gửi thư báo rằng mọi người đang trên đường đến đây rồi, mọi chuyện đều ổn, ngài không cần lo lắng. Trong nhà cũng đã thu xếp xong xuôi, chỉ chờ lão phu nhân, đại thiếu phu nhân và đại cô nương tới thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Thôi Đạo Chi mới dịu đi đôi chút.
“Thân thể mẫu thân không tốt, đợi bà ấy tới thì bảo người chăm nom kỹ càng hơn. Còn Vân tỷ nhi, cứ tiếp tục tìm đại phu, chỉ cần chữa khỏi được cho nó, bao nhiêu tiền cũng trả.”
Triệu Quý vội vàng đáp: “Nhị gia yên tâm, nô tài đã rõ.”
Ngày trước thân thể lão phu nhân vốn dĩ vẫn còn khoẻ mạnh, nhưng từ sau năm lão công gia cùng đại gia lần lượt qua đời, bà chịu đả kích quá lớn, lâm bệnh nặng một trận. Dù sau đó có khá hơn, nhưng cuối cùng vẫn để lại dư bệnh trong người, còn đại cô nương thì…
Haiz.
Tất cả đều là nghiệp do Vương gia gây ra.
Nghĩ tới Vương quý phi, Triệu Quý lại nói: “Nhị gia, trong cung vẫn chưa có động tĩnh gì. Nghe nói ban đầu Vương đại nhân định tìm cách liên hệ với Tề gia, nhưng cuối cùng chẳng hiểu vì sao lại không còn liên lạc nữa.”
“Còn phía Tề gia thì sao?”
“Cũng không có tin tức gì. Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, nhị gia vừa hồi kinh, vậy mà Tề gia lại không hề truyền tin cho quý phi.”
Thôi Đạo Chi giơ tay chỉnh lại cúc áo ở cổ, trên mặt không hề lộ vẻ bất ngờ.
Tề tổng đốc có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó. Dù sao thì vị đại phu và bà đỡ kia vốn là do ông ta âm thầm sắp xếp sau lưng Vương quý phi. Nếu bà không ngoan ngoãn nghe lời thì những người ấy chính là nhược điểm tốt nhất.
Còn việc vì sao ông ta lại không hề động đến Tú Tú, e rằng là bởi vì…
Hắn chợt nhớ đến lời vị đại phu kia từng nói: con gái của Vương quý phi năm hai tuổi đã chết đuối trong hồ nước. Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tú Tú, thấy nàng đang cầm khăn bước vào trong phòng. Rèm châu khẽ sàn sạt lay động, bóng dáng nàng ngày một đến gần.
Đến khi nàng đứng ngay trước mặt, Thôi Đạo Chi mới dời ánh mắt đi.
Lúc Tú Tú bưng trà bước vào, nàng nhận ra ánh mắt Thôi Đạo Chi vẫn luôn dõi theo mình, sợ đến mức tưởng rằng hắn lại muốn tra tấn nàng lần nữa. Mãi đến khi hắn dời ánh nhìn đi, cầm lấy bát trà trong tay nàng uống, sống lưng vốn căng cứng của nàng mới dần thả lỏng.
Sau đó Tú Tú lại đi bưng đồ ăn sáng tới, lần lượt bày lên bàn.
Thôi Đạo Chi chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống. Chờ Triệu Quý giúp hắn mặc xong lớp giáp ngoài cùng, hắn liền ra cửa. Triệu Quý theo sau, vừa đi vừa lau nước mắt, dặn dò:
“Ra chiến trường đao kiếm không có mắt, nhị gia nhất định phải bình an trở về. Tất cả chúng ta đều trông cậy vào ngài.”
Thôi Đạo Chi ngồi trên lưng ngựa, liếc nhìn Tú Tú một cái. Triệu Quý lập tức hiểu ý, vội nói: “Nhị gia cứ yên tâm, nô tài sẽ chăm sóc Tú Tú cô nương cẩn thận.”
Thôi Đạo Chi trầm mặc một lát rồi nở một nụ cười khó đoán.
Thấy hôm nay tâm trạng hắn dường như khá hơn, Tú Tú bỗng lấy hết can đảm nói: “Tướng quân, nô tỳ có thể ra khỏi phủ, đi ra ngoài xem một chút được không…”
Thôi Đạo Chi lặng lẽ nhìn nàng. Tim nàng đập thình thịch: “Khế thân của nô tỳ còn ở Thôi gia, tướng quân còn có gì phải lo lắng? Nô tỳ cũng không có gan làm ra chuyện trốn nô đâu.”
Nàng tự nhủ phải kìm lại, không được quá nôn nóng, kẻo hắn chẳng những không đồng ý mà còn nghĩ ra cách khác để trừng phạt nàng cho hả giận.
“Ngươi có vẻ đã hiểu rõ thân phận của mình rồi đấy.” Thôi Đạo Chi dùng roi nâng cằm nàng lên.
Thứ gọi là can đảm hay khí phách, có lẽ tồn tại ở người khác chứ hoàn toàn không tồn tại trên người nàng dù chỉ một chút.
Suy cho cùng, nàng chẳng qua chỉ là một đóa hoa vô hại yếu ớt, phải bám víu vào người khác mới có thể sống sót.
“Được rồi.” Thôi Đạo Chi buông nàng ra, phất roi rồi rời đi.
Bên kia, Triệu Quý cùng một đám tôi tớ đã quỳ rạp xuống, cao giọng hô lớn: “Chúc nhị gia khải hoàn trở về!”
Tú Tú vẫn ngây người đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng vang lên những lời Thôi Đạo Chi nói trước khi rời đi. Mãi đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn ở cuối con phố, nàng mới sực tỉnh.
Hắn đồng ý rồi!
Thôi Đạo Chi đã giải cấm túc cho nàng!
Thôi Đạo Chi không có ở đây, nàng cũng sẽ không còn bị giam cầm trong Thôi phủ nữa, có thể tự do ra ngoài.
Có lẽ đây là một cơ hội tốt.
Tim Tú Tú đập thình thịch, bắt đầu nhảy loạn đến mức tưởng chừng như sắp bay ra khỏi l*иg ngực.