Chương 29: Nếu ngươi dám mơ tưởng bò lên giường ta, ta sẽ bóp chết ngươi

Tú Tú vốn dĩ vừa mới khỏi phong hàn, lại thêm mấy ngày ròng rã đi đường, thân thể đã sớm mệt rã rời. Thấy bên ngoài ai nấy đều bận rộn, không có ai để ý tới mình, nàng liền nằm xuống nghỉ một lát.

Đang mơ màng ngủ, bỗng cảm giác như có người vỗ lên người mình một cái. Nàng tưởng rằng mình vẫn còn ở trên xe của Thôi Đạo Chi, lập tức giật mình tỉnh giấc, ôm chặt chăn, lùi về góc tường.

Lý bà tử không ngờ nàng lại phản ứng mạnh đến vậy, không khỏi vỗ ngực nói: “Là mơ thấy chuyện gì mà sợ đến vậy?”

Nói xong, bà vỗ vỗ lên chăn, rồi chỉ ra ngoài: “Dậy đi, có việc quan trọng cần ngươi làm. Làm tốt thì có lợi cho ngươi, với lại sau này không được ngủ sớm như thế nữa. Chủ tử còn chưa nghỉ thì hạ nhân như chúng ta không thể nghỉ, hiểu chưa?”

Đầu óc Tú Tú vẫn còn mơ hồ, chỉ thấy trước mắt là một bà tử hơi mập đang lải nhải nói cả một tràng dài, mà nàng chẳng hiểu được bao nhiêu.

Một lúc sau, ánh mắt Tú Tú mới dần dần tỉnh táo lại, nhận ra mình đang ở đâu, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không phải ở trước mặt Thôi Đạo Chi là được rồi.

Lý bà tử lại lặp lại những lời vừa nói. Lần này Tú Tú nghe hiểu được đôi chút, tưởng rằng chỉ là nhờ mình giúp việc bình thường, liền gật đầu, vén chăn xuống giường.

Lý bà tử thầm nghĩ, cô nương này ngược lại rất ngoan ngoãn, không khóc không làm loạn, dáng dấp cũng ổn, chỉ là hình như không hiểu rõ lời nói ở đây. Phải tìm người dạy nàng mới được.

Còn bộ quần áo trên người nàng nữa, cũng không ổn, quá quê mùa. Muốn đi hầu hạ nhị gia mà ăn mặc thế này thì tuyệt đối không được.

Tú Tú xỏ giày xong, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Lý bà tử đang nhìn nàng từ trên xuống dưới. Nàng theo ánh mắt ấy cúi nhìn lại, chỉ thấy bộ áo vải thô trên người mình, phần tay áo đã sờn lông.

Tú Tú có chút ngượng ngùng, kéo tay áo lại, giấu cánh tay ra sau lưng.

Lý bà tử thu lại ánh nhìn, nắm lấy tay nàng, nói: “Đứa nhỏ ngoan, thật là tội nghiệp. Người xinh xắn như ngươi mà ngày ngày lại phải mặc thế này. Đợi chút, ta đi tìm nha hoàn mượn cho ngươi một bộ quần áo.”

Chỉ nửa nén hương sau, trên người Tú Tú đã khoác một chiếc áo bông gấm lụa màu vàng mơ, dáng ôm gọn gàng. Người nhờ áo, áo tôn người, bộ xiêm y tươi sáng ấy vừa được nàng mặc lên liền tôn cho nàng thêm vài phần kiều diễm, dịu dàng.

Lý bà tử đi vòng quanh Tú Tú một lượt, không nhịn được tấm tắc khen hai tiếng. Ánh mắt của nhị gia quả thật không tệ, nếu không phải vì dáng vẻ này e rằng cũng chẳng thể khiến người vốn không thích có nha hoàn bên cạnh như nhị gia phải bỏ tiền mua người về.

Nghĩ đến đây, trong lòng bà càng thêm chắc chắn Thôi Đạo Chi có ý với Tú Tú. Chưa động phòng, chẳng qua là vì nhị gia coi trọng thể diện, ngượng ngùng, hoặc muốn chờ làm lễ chính thức rồi mới tính.

Thấy mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa, Lý bà tử liền kéo Tú Tú ra ngoài, đi qua cửa hông, hướng vào tiền viện.

Tú Tú vốn đã thấy nghi hoặc, không phải bảo nàng đi giúp làm việc sao, vì sao lại vội vàng thay quần áo như vậy? Đến khi bị Lý bà tử kéo vào một sân rộng rãi, nhìn thấy Triệu Quý đứng trước gian chính, nàng vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Nàng không biết thân phận của Triệu Quý, chỉ nghĩ hắn là quản sự phụ trách việc gì đó trong phủ, hoàn toàn chưa hề liên tưởng đến Thôi Đạo Chi.

Lý bà tử bước tới nói chuyện với Triệu Quý vài câu. Bà nói nhanh, giọng lại nhỏ, mà Tú Tú thì chưa quen tiếng phổ thông Trường An nên cũng chẳng nghe rõ họ đang bàn bạc cái gì.

Trời dần tối, chạng vạng đầu hạ đã bắt đầu oi nóng. Tú Tú giơ tay lau lớp mồ hôi mịn trên trán, rồi kéo nhẹ vạt áo trên người.

Bộ xiêm y này đối với nàng quả thật hơi chật. Chỗ khác còn tạm ổn, nhưng mà phần dưới ngực bị siết lại rất chặt, khó chịu vô cùng.

Tú Tú ngẩng đầu nhìn, thấy Lý bà tử và Triệu Quý vẫn chưa nói xong, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Rốt cuộc họ định sắp xếp nàng làm việc gì mà phải bàn lâu vậy?

Dưới mái hiên, bởi từ trước đến nay Thôi Đạo Chi không thích nha hoàn hầu cận, nên khi Lý bà tử đề nghị để Tú Tú vào trong phòng, Triệu Quý vốn không đồng ý. Nhưng nghĩ đến sự chiếu cố khác thường mà nhị gia dành cho Tú Tú, ông lại do dự.

Ông chưa từng thấy nhị gia để tâm đến nha đầu nào như vậy. Có lẽ cô nương tên Tú Tú này thật sự có thể khiến nhị gia vui lòng.

Chỉ cần tâm trạng nhị gia tốt lên, những kẻ hầu hạ phía dưới như bọn họ cũng dễ thở hơn.

Vì thế, Triệu Quý gọi người bưng trà Đại Hồng Bào đã pha sẵn giao cho Tú Tú, lại bảo nàng mang vào phòng của nhị gia.

“Vào đi.” Triệu Quý chỉ tay về phía gian trong.

Câu này Tú Tú nghe hiểu. Nàng cúi nhìn chén trà trong tay rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Quý.

Đi vào, vào để làm gì?

Tú Tú theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, đang định từ chối thì đã bị Lý bà tử đẩy thẳng vào trong phòng.

Lý bà tử còn chu đáo khép cửa lại. Nếu nhị gia có chuyện muốn làm, cửa mở toang thế này, thật sự không tiện.

Tú Tú một mình bưng trà đứng trước cửa, vừa ngẩng mắt đã thấy trên vách đối diện treo một thanh trường đao, trong lòng lập tức hiểu ra người trong phòng là ai, xoay người định rời đi.

Nàng cắn môi, cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng khi tay vừa chạm vào khung cửa, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc mà đáng sợ:

“Ai đó.”

Tim Tú Tú đập thình thịch, nàng vội vàng đặt khay trà lên chiếc bàn gỗ hoa lê, xoay người dùng cả hai tay đẩy mạnh khung cửa.

Mồ hôi trên trán nàng lại túa ra, trong lòng gấp đến độ cuống cuồng.

Cánh cửa này rốt cuộc là thế nào, sao lại không mở ra được?

Đang hoảng loạn, phía sau đã vang lên tiếng bước chân. Tay Tú Tú bắt đầu run rẩy.

Thôi Đạo Chi nhìn bộ y phục kia, tưởng là nha hoàn nào không có mắt, định gọi Triệu Quý vào kéo ra ngoài trừng phạt. Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy một góc gương mặt nàng lộ ra, hắn cau mày, bước nhanh tới, từ phía sau nắm chặt gáy nàng, xoay mạnh người lại.

Tú Tú kêu một tiếng “a”, bị hắn đẩy ép sát vào khung cửa. Vì sợ hãi, l*иg ngực nàng phập phồng dữ dội.

Còn chưa kịp phản ứng, Thôi Đạo Chi đã đưa tay nâng cằm nàng lên. Tú Tú lập tức không thể cử động, đến lời cũng nói không ra.

Thôi Đạo Chi nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt bốc lên ngọn lửa dữ dội, dần dần lan rộng như lửa cháy trên đồng cỏ. Tựa như chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa ấy sẽ tràn khỏi ánh nhìn của hắn, thiêu rụi nàng.

“Ai cho phép ngươi vào đây?” Hắn lạnh giọng hỏi.

Trong mắt Tú Tú lóe lên nỗi hoảng sợ. Sợ hắn hiểu lầm, nàng vội vàng nói: “Là quản sự và mama bên ngoài bảo nô tỳ vào, nô tỳ không biết tướng quân ở trong này.”

Nếu nàng biết, dù thế nào cũng tuyệt đối không bước vào.

Nhưng Thôi Đạo Chi hoàn toàn không để tâm đến lời nàng. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, kéo mạnh tới bên bàn hoa lê, vung tay quét rơi chén trà trên mặt bàn, rồi đè nàng xuống.

Triệu Quý và Lý bà tử nghe thấy động tĩnh bên trong, đã sợ đến tái mặt, vội vàng đẩy cửa xông vào: “Nhị gia ——”

Vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trên chiếc bàn hoa lê giữa phòng, hai người lập tức cứng họng.

Thôi Đạo Chi không thèm ngẩng đầu, lạnh giọng nói: “Ra ngoài!”

Triệu Quý và Lý bà tử cuống cuồng hoàn hồn, miệng liên tục xin lỗi, rồi vội vã lui ra ngoài, khép chặt cửa phòng.

Thấy hai người ấy hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cầu cứu của mình mà cứ thế rời đi, lòng Tú Tú chợt lạnh đi nửa phần.

Hai cổ tay nàng đều bị Thôi Đạo Chi siết chặt, toàn thân không thể nhúc nhích. Nàng không biết hắn định làm gì, chỉ có thể run rẩy mím môi, vừa hoảng loạn vừa bất lực.

Thôi Đạo Chi cúi người áp sát lại, gần đến mức Tú Tú còn tưởng hắn sắp hôn nàng.

“Ngươi còn nhớ ta đã nói gì lần trước không? Nếu ngươi dám mơ tưởng bò lên giường ta, ta sẽ bóp chết ngươi.”

Hắn nói những lời ấy với giọng điệu vô cùng bình thản, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một con kiến sắp chết.

Tú Tú nhìn hắn, run rẩy nói: “Nô tỳ không có ý đó.”

Nàng sợ hắn còn không hết, sao có thể đi trêu chọc hắn? Bò lên giường? Chỉ nghe thôi đã khiến nàng thấy khó chịu, như thể nàng sinh ra đã thấp hèn, chỉ cần ở cạnh hắn cũng là làm bẩn hắn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi Đạo Chi, cảm thấy mình dường như lại quay về chiếc quan tài khi trước. Bóng tối vô tận bao trùm lấy nàng, trốn không được, thoát không xong, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô bờ bến.

Vì thế, giống như lúc ấy, nàng bắt đầu giãy giụa.

Sức lực nàng quá nhỏ bé, so với Thôi Đạo Chi thì chẳng khác nào trứng chọi đá, nhưng nàng vẫn không muốn bỏ cuộc.

Giống như không ngờ nàng lại phản kháng như vậy, Thôi Đạo Chi chỉ siết chặt tay nàng, đứng yên, lặng lẽ thưởng thức dáng vẻ con kiến vùng vẫy tuyệt vọng.

Một lúc lâu sau, lửa giận trong mắt hắn dần tắt, khóe môi cong lên một nụ cười mờ ám khó đoán.

Chỉ kéo Vương quý phi và Tề gia xuống ngựa, gϊếŧ chết bọn họ là đủ sao? Không. Thứ hắn muốn, xa hơn thế rất nhiều. Hắn muốn bọn họ đau khổ gấp trăm lần những gì hắn từng chịu, để trả cho hết món nợ máu mà họ đã gây ra cho Thôi gia.

Nhìn kẻ khác bất lực giãy giụa trong vũng bùn, hóa ra cũng là một thú vui.

Vương gia, Tề gia không thoát được, mà tiểu cô nương trước mắt này cũng vậy.

Chuyến vào cung hôm nay, hắn đã nhìn rõ cục diện. Lúc này mà đẩy nàng ra làm quân cờ kéo Vương quý phi xuống đài, hiển nhiên chưa phải thời điểm. Hành động hấp tấp, e rằng sẽ làm hỏng việc ngay.

Con cờ này phải dùng vào thời khắc mấu chốt mới phát huy được tác dụng.

Trước đó, hắn cần suy nghĩ kỹ xem nên đối đãi với đứa con gái mà Vương thị không tiếc mạo tội khi quân cũng quyết sinh ra thế nào.

Dù vậy, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là chiến sự với Địch Nhung. Chưa cần vội, hắn còn rất nhiều thời gian.

Khóe môi Thôi Đạo Chi khẽ nhếch, hắn dùng tay còn lại, nhẹ nhàng vỗ lên má Tú Tú, giọng nói dịu đi:

“Đứa trẻ ngoan, ta đổi ý rồi, không gϊếŧ ngươi nữa.”

Tú Tú hoàn toàn không hiểu tâm tư của hắn. Lúc này, hơn nửa sức lực trong người nàng đã cạn kiệt. Nghe vậy, nàng chỉ có thể thở dốc, yếu ớt nói: “Đa tạ tướng quân, nô tỳ có thể đi được chưa?”

Nàng đã không còn hơi sức để đoán suy nghĩ của Thôi Đạo Chi nữa, bởi nàng vĩnh viễn không đoán nổi. Giờ phút này, nàng chỉ mong hắn có thể nương tay, tha cho nàng một con đường sống.

Nàng chỉ là một dân đen bình thường. Chẳng lẽ chỉ vì trước kia từng thích hắn, từng quấn lấy hắn, nên khiến hắn chán ghét đến mức phải tốn bao tâm cơ để hành hạ nàng như vậy sao?

Tú Tú không hiểu.

Thôi Đạo Chi nhìn nàng nằm trên bàn, run rẩy như một con thú nhỏ đã kiệt sức. Khuy áo trên cổ nàng vì giãy giụa mà bung mất một chiếc, để lộ bờ vai ửng đỏ cùng dây yếm đỏ sẫm lấp ló.

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng cài lại chiếc khuy ấy. Cảm nhận được thân thể dưới tay vẫn đang run lên, ngón tay hắn khựng lại trong giây lát rồi lập tức đứng dậy, buông tha cho nàng, vén rèm quay về, ngồi xuống ghế.

Hắn theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón trỏ tay trái, như thể kẻ vừa rồi bộc phát hung tính như mãnh thú kia hoàn toàn không phải là hắn.

Thấy Tú Tú kéo lại cổ áo, định rời đi, Thôi Đạo Chi lên tiếng: “Đứng lại.”

Sống lưng Tú Tú cứng đờ, tim lạnh hẳn đi, tưởng rằng hắn đổi ý.

Nhưng Thôi Đạo Chi chỉ nói: “Đi pha thêm cho ta một chén trà nữa.”

Tú Tú quay đầu lại, thấy phía sau rèm, Thôi Đạo Chi đã cầm một quyển sách lên. Nhận ra ánh mắt nàng, hắn lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái.

Tú Tú vội vàng quay đầu đi, bước nhanh ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, chân nàng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được tuôn ra như mưa.

Nàng không ngờ, trên đời này lại có loại người hỉ nộ thất thường đến vậy, thật sự quá đáng sợ.

Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng Tôn lão gia không phải con người, nhưng giờ nghĩ lại, kẻ trong phòng kia cũng chẳng kém bao nhiêu.

Rõ ràng hắn từng giúp nàng chống lại Tôn lão gia, từng là anh hùng báo thù cho nàng, vậy mà giờ đây lại trở thành dáng vẻ như thế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tú Tú cố nhịn không để mình bật khóc, mạnh tay gạt đi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ bước đi.