Từ khi sinh ra đến nay, Tú Tú chưa từng rời khỏi Hà Châu.
Dù vì nhà họ Tôn mà nàng từng có một quãng ký ức không mấy tốt đẹp ở nơi này, nhưng đây vẫn là mảnh đất đã nuôi dưỡng nàng, là nhà của nàng. Gia đình nàng, bằng hữu của nàng, tất cả đều ở đây.
Vài ngày nữa là ngày giỗ cha. Nàng còn định mang theo rượu đến trước mộ cha mẹ, ngồi trò chuyện thật lâu với họ. Cha nàng lúc sinh thời lo lắng cho nàng nhất, luôn sợ nàng tính tình mềm yếu, sau này dễ bị người khác ức hϊếp. Nàng muốn nói cho ông biết rằng nàng sống rất tốt, bảo cha và mẹ đừng lo lắng nữa.
Còn Trịnh bá, nàng còn chưa kịp xem ông có bị thương hay không; kẹo đường đã hứa mua cho Tước nhi vẫn chưa mua; vò rượu hoa quế chôn dưới đất còn chưa đào lên; cây hồng trong sân cũng đến lúc cần tỉa cành, chăm quả……
Nàng còn rất nhiều việc chưa kịp làm.
Trường An…. nàng chỉ từng nghe kể về nơi ấy qua miệng những người kể chuyện. Đó là kinh đô của Đại Lương, là nơi hoàng đế ngự trị, quan lớn quý nhân nhiều không kể xiết, ai ai cũng khoác gấm lụa, ăn sơn hào hải vị. Với Tú Tú mà nói, nơi đó xa lạ đến mức không chân thực.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện đi đâu xa.
Nhưng lúc này, nhìn con quan đạo rộng lớn, xa lạ trước mắt, Tú Tú mím môi, trong lòng chỉ còn lại mờ mịt và hoảng loạn.
E rằng nơi này đã cách Hà Châu rất xa rồi.
Tú Tú đưa ánh mắt về phía Thôi Đạo Chi, thấy hắn đang hứng thú nhìn mình, ánh mắt nàng khẽ co lại, khiến hắn bật cười lạnh. Đầu ngón tay nàng vì thế càng thêm trắng bệch.
Dựa theo thái độ của hắn đối xử với nàng hiện giờ, nếu thật sự đến Trường An, nàng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Tú Tú chống đỡ thân thể yếu ớt, nhảy xuống xe. Phu xe có lẽ sợ nàng ngã nên đỡ hờ một chút. Sau đó, Tú Tú đi tới trước mặt Thôi Đạo Chi, do dự một chút rồi mở miệng:
“Tướng quân, ta đã tỉnh rồi, không cần làm phiền tướng quân phải chăm sóc nữa. Ta sẽ quay về ngay, sẽ không gây thêm phiền toái cho tướng quân.”
Thôi Đạo Chi nhíu mày.
Một nha đầu thôn quê chưa từng được dạy lễ nghi, mở miệng toàn là “huynh”, “ta”, chẳng có chút quy củ nào.
Chú thích một chút: cách xưng huynh - ta ở cổ đại chỉ đối tượng khá thân thiết, còn theo lễ nghi bình thường sẽ xưng công tử - ta.
Thấy hắn không đồng ý, Tú Tú vội bước lên một bước, gấp gáp nói: “Tướng quân, không cần phái người đưa ta đâu, ta tự mình đi về là được! Thật sự, ta có thể tự mình trở về!”
Lời vừa dứt, Thôi Đạo Chi đã bước tới, nắm lấy cằm nàng, lạnh lùng nói:
“Ta ghét nhất là kẻ giả ngu trước mặt ta.”
Nghe câu này, tim Tú Tú lập tức lạnh đi một nửa.
Đúng vậy, từ chuyện của Trịnh bá nàng đã hiểu, hắn sẽ không buông tha cho nàng. Nếu có thể buông, hắn đã chẳng mang nàng lên đường ngay từ đầu. Nàng chỉ là đang giả vờ không biết, ôm chút hy vọng mong manh rằng Thôi Đạo Chi sẽ mềm lòng, thả nàng quay về mà thôi.
Tú Tú không còn cách nào khác, đành quỳ xuống, nắm lấy tay áo hắn mà khẩn cầu:
“Tướng quân, ta không biết mình đã làm sai lầm gì khiến tướng quân nổi giận. Xin tướng quân nể tình nửa năm qua, cho ta được trở về nhà. Ta… ta quay về rồi sẽ không xuất hiện trước mắt tướng quân nữa, chẳng phải như vậy rất tốt sao?”
Giờ phút này, Tú Tú đã sớm quên mất không lâu trước đây mình còn một lòng hướng về người nam nhân trước mặt, từng vì khả năng hắn thích người khác mà đau lòng khổ sở. Bây giờ, nàng chỉ muốn mau chóng được trở về.
Tình cảm ư?
Hai chữ ấy vừa thốt ra, sắc mặt Thôi Đạo Chi lập tức trở nên khó coi, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội.
Giữa bọn họ thì có thể có tình cảm gì chứ? Nàng càng nhắc tới, hắn càng tỉnh táo nhận ra sự ngu xuẩn của chính mình, hắn vậy mà không sớm tra ra thân phận của nàng, còn để nàng sống chung với mình dưới một mái nhà suốt từng ấy thời gian!
Thôi Đạo Chi hất tay nàng ra, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: “Muốn về sao?”
Tú Tú vội vã gật đầu: “Tướng quân, ta là người Hà Châu, không thể vô cớ rời khỏi Hà Châu được.”
Lời còn chưa dứt, Thôi Đạo Chi đã từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, mở ra trước mặt nàng:
“Nhận ra thứ này không?”
Tú Tú sững sờ, chống người đứng thẳng, cúi sát lại nhìn. Khi thấy rõ những dòng chữ trên đó, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, trắng bệch như tờ, hồi lâu không thốt nổi một lời.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi Đạo Chi, thân thể gần như không đứng vững.
Nàng không nhớ mình từng điểm chỉ(*) lên đó lúc nào.
(*): ấn dấu vân tay.
Thôi Đạo Chi rất hài lòng với phản ứng của nàng. Hắn gấp lại tờ khế ước, nhét vào tay áo, rồi vỗ nhẹ lên mặt nàng: “Được rồi. Từ nay về sau, ngươi chính là nô tỳ của Thôi gia. Không có lệnh của ta, ngươi không được đi đâu cả, hiểu chưa?”
Tú Tú như bị sét đánh, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Nửa tháng trước, nàng tuyệt đối không ngờ được rằng nhị ca ca mà nàng hằng mong nhớ, một ngày nào đó sẽ tự tay đẩy nàng xuống vực sâu!
Ở Hà Châu, nàng từng gặp những nữ tử ký khế ước bán thân với các gia đình giàu có, bị bán vào phủ làm nô tỳ. Tuy không còn bị cái nghèo đeo bám, nhưng mạng sống lại chẳng thuộc về mình, chỉ có thể mặc cho chủ tử tùy ý định đoạt.
Có người phạm lỗi thì bị đánh chết; có người thì chỉ vì sơ suất mà bị chủ nhân chán ghét rồi bị đuổi ra khỏi phủ, hoặc là tùy tiện gả cho một tên ăn chơi trác táng nào đó. Bị đánh, bị mắng là chuyện thường ngày, cả đời coi như hủy hoại. Dĩ nhiên, cũng có kẻ trèo cao làm di nương, bề ngoài trông có vẻ tôn quý, nhưng trong mắt các chủ tử vẫn chỉ là nô tỳ, chẳng được xem là một con người thực sự.
Ngay cả khi rơi vào cảnh khốn khó nhất, gần như không có cơm ăn, suýt chết đói, nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc đi theo con đường này. Vậy mà giờ đây, chỉ sau một giấc ngủ tỉnh dậy, nàng lại phát hiện mình đã trở thành thân phận nô bộc, bảo nàng làm sao có thể chấp nhận được đây!
Giờ họ đã rời khỏi Hà Châu, Tú Tú sẽ không còn phải lo Thôi Đạo Chi dùng nhà Trịnh bá để uy hϊếp mình nữa. Trong lúc hoảng sợ, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều, đột nhiên bật dậy lao về phía rừng cây.
Nàng phải về nhà. Nàng không phải nô tỳ của bất kỳ ai!
Thân thể vốn yếu ớt, Tú Tú mới chạy được vài bước đã thở dốc không ra hơi, trán toát mồ hôi lạnh. Nhưng nàng không dám ngoái đầu lại, chỉ có thể liều mạng tự nhủ: nhanh lên, nhanh lên nữa!
Phu xe đứng tránh ở đằng xa chờ lệnh, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng Tú Tú mỗi lúc một xa. Ông ta không khỏi há hốc miệng, theo phản xạ nhìn về phía Thôi Đạo Chi. Thấy hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân hình sừng sững như núi, đến cả nét mặt cũng không hề dao động, trong lòng phu xe không khỏi thầm nghi hoặc:
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Chưa kịp hoàn hồn, ông ta đã thấy mấy tên binh lính áp giải Tú Tú từ trong rừng ra, đưa trở lại trước mặt Thôi Đạo Chi.
Thôi Đạo Chi nhìn Tú Tú mồ hôi đầm đìa, khẽ bật cười, nói: “Chạy mệt rồi sao?”
Toàn thân Tú Tú rã rời, chỉ còn biết thở hổn hển, không nói nổi một lời.
Vừa rồi thấy hắn không đuổi theo, nàng còn tưởng hắn định thả mình đi. Nào ngờ, khi sức lực đã cạn kiệt, trước mắt nàng lại hiện ra mấy tên binh lính đứng chờ sẵn.
Có lẽ bọn họ đã đợi ở đó từ trước.
Thôi Đạo Chi dùng chính cách này để nói cho nàng biết: nàng chỉ có thể bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.
Giờ phút này Tú Tú thật sự không còn chút sức lực nào, đến cả khóc cũng khóc không ra. Nàng nhắm mắt lại, đang nghĩ không biết nên làm sao thì nghe Thôi Đạo Chi nói: “Lại đây.”
Nàng khó nhọc mở mắt, phát hiện người hắn gọi chính là phu xe đã đánh xe cho nàng.
Phu xe nghi hoặc bước tới, cúi đầu chờ lệnh, chỉ nghe Thôi Đạo Chi thản nhiên nói: “Vả miệng.”
Phu xe sững người, đến khi kịp phản ứng thì lập tức giơ tay tự tát vào mặt mình.
Tiếng bốp bốp vang lên khiến lòng Tú Tú run rẩy, nàng kinh hoảng nhìn về phía Thôi Đạo Chi.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?!
Thôi Đạo Chi thấy nàng sắc mặt thê lương, dáng vẻ đáng thương khôn xiết, khóe môi không khỏi cong lên, nhẹ giọng:
“Đã thấy chưa? Trên con đường này, nếu ngươi còn dám làm loạn như vừa rồi, tự nhiên sẽ có người thay ngươi chịu phạt.”
Toàn thân Tú Tú không ngừng run lên.
Hắn biết nàng mềm lòng nên mới dùng cách này để trừng phạt nàng.
Làm loạn.
Trong mắt hắn, hành động chạy trốn vừa rồi của nàng chỉ là làm loạn…
Phu xe vốn là người của hắn, chẳng hề liên quan gì đến nàng. Nàng ra sức thuyết phục bản thân không được khuất phục, nhưng cuối cùng, kẻ thắng vẫn là Thôi Đạo Chi.
Cuộc bỏ chạy vừa rồi gần như đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí và sức lực của nàng. Nàng không thể nhẫn tâm thêm được nữa.
Môi Tú Tú run run mấp máy, giọng nói khẽ rung lên: “Đừng đánh nữa, dừng lại đi, bảo ông ấy dừng lại!”
Thấy nàng cuối cùng cũng chịu nghe lời, Thôi Đạo Chi mới khẽ nhấc tay. Phu xe lập tức dừng lại, gương mặt hơi sưng đỏ, quỳ xuống đất:
“Đa tạ tướng quân khai ân.”
Thôi Đạo Chi đáp một tiếng, rồi nói: “Trần cô nương tính tình trẻ con, hay thích làm loạn. Sau này ngươi phải hầu hạ cho cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất gì.”
Phu xe hiểu ý, ông ta được giao nhiệm vụ trông chừng Tú Tú.
“Vâng, xin tướng quân yên tâm, nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Thôi Đạo Chi liếc nhìn Tú Tú lần cuối rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa dặn binh lính bên cạnh: “Thưởng cho ông ta hai trăm lượng bạc.”
“Tuân lệnh.”
Vốn dĩ bọn họ cùng huynh muội Tiết gia đồng hành. Xe ngựa của Tiết gia đi phía trước, còn hắn và Tú Tú ở phía sau.
Hai chiếc xe phía sau dừng lại quá lâu, người phía trước đương nhiên cũng nghe thấy chút động tĩnh.
Tiết Chiêu Âm được nha hoàn đỡ, khoác áo lông chồn bước xuống xe, vừa hay chạm ánh mắt với Thôi Đạo Chi. Tai nàng ta không khỏi ửng đỏ, đang định né tránh thì lại thấy hắn chủ động bước tới.
Tiết Chiêu Âm dè dặt liếc về phía trước, thấy huynh trưởng mình không chú ý tới đây, vội hỏi: “Nhị công tử có chuyện gì sao?”
Thôi Đạo Chi: “Muốn mượn cô nương một người.”
Hai người đứng cạnh nhau, trai tài gái sắc, trông thật xứng đôi.
Tú Tú thu lại ánh nhìn, bị binh lính đưa trở lại xe ngựa. Nàng gối đầu lên cánh tay, ngơ ngẩn nhìn hoa văn trên vách xe. Không biết qua bao lâu, bỗng nghe giọng phu xe vang lên bên ngoài:
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Nàng cứ bất động mãi, chẳng lẽ thân thể xảy ra vấn đề gì rồi? Nếu thật như vậy, ông ta e là gánh không nổi trách nhiệm.
Nghe ra giọng của ông, Tú Tú vội hoàn hồn, ngồi thẳng dậy. Lúc này nàng đã hồi lại chút sức, tựa vào vách xe, nói: “Lão trượng, ta không sao. Chuyện vừa rồi, thật sự xin lỗi. Nếu không phải vì ta, ông cũng sẽ không…”
Phu xe sờ lên mặt, khẽ hít một hơi đau, rồi lại cười như không có chuyện gì:
“Có gì đâu. Làm hạ nhân, ai mà chưa từng bị đánh. Tự mình đánh còn nhẹ tay hơn so với để người khác đánh đó. Chỉ mong cô nương thương xót bọn tiểu nhân, lo dưỡng bệnh cho tốt, đừng làm ra chuyện như vừa rồi nữa.”
Nghe ông nói vậy, trong lòng Tú Tú chợt nặng nề, luôn cảm thấy không nên là thế này:
“Ông vô cớ bị ép tự tát mình, chẳng lẽ không có chút bất mãn nào sao?”
“Ây da, cô nương của ta ơi, lời ấy cô chớ nói bậy. Để người khác nghe được thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy!”
Phu xe liếc trái ngó phải, thấy không ai để ý đến bên này, lúc ấy mới dần yên tâm.
“Chủ tử đánh mắng nô tài vốn là chuyện thường tình, chẳng có gì lạ. Huống chi khi nãy đúng là ta trông coi cô nương không cẩn thận, bị phạt cũng đáng. Ta nói cô nương này, cô đã ký khế bán thân rồi thì cứ yên phận theo Thôi tướng quân đi. Dù sao cũng tốt hơn làm trốn nô bị bắt lại, rồi bị tống vào ngục, chịu tra tấn đến chết.”
Ông vừa nói vừa vuốt vuốt tờ ngân phiếu hai trăm lượng Thôi Đạo Chi thưởng trong ngực, nhẹ giọng khuyên nhủ Tú Tú.
Nghe vậy, trong ngực Tú Tú nặng trĩu, nàng vén rèm xe lên để hít thở không khí.
Không đúng, hắn nói không đúng.
Tú Tú lại buông rèm xuống, tựa đầu vào vách xe, mệt mỏi khép chặt hai mắt.
Đến lúc này, nàng mới có thời gian suy nghĩ về dấu tay trên tờ khế bán thân, rốt cuộc mình đã điểm chỉ vào đó từ khi nào?
Nàng có bệnh thật, nhưng chưa đến mức sốt mê man, quên hết mọi chuyện.
Nhớ lại cảnh ngất xỉu ở dịch quán hôm ấy, trong lòng Tú Tú chợt nảy ra một suy đoán mơ hồ.
Là Thôi Đạo Chi đã nhân lúc nàng hôn mê, cầm tay nàng điểm chỉ lên đó.
Trong mắt Tú Tú thoáng hiện nỗi đau đớn, nàng vùi mặt vào đầu gối.
Không biết đã qua bao lâu, tấm rèm phủ xe bị người vén lên, một vệt nắng bất chợt tràn vào trong.
Tiết trời cuối xuân, gió vẫn còn se lạnh, Tú Tú không khỏi rùng mình, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy Tú Ngọc đang mỉm cười nhìn nàng, nói: “Tú Tú cô nương… à không, Tú Tú. Thôi tướng quân đặc biệt nhờ cô nương nhà ta gọi người đến dạy dỗ quy củ cho cô. Vậy nên từ nay ta sẽ dạy cô.”
Chỉ khác nhau hai chữ “cô nương”, đã đủ cho thấy thân phận nay không còn như trước.
Tuy nói nha hoàn nhà phú quý trông có vẻ cao quý hơn cô nương nhà thường dân bên ngoài, nhưng đó cũng chỉ là cách nói. Trên thực tế, các nàng rốt cuộc vẫn là nô tài. Dù đối diện là cô nương lương gia, bất kể nghèo hay giàu, thân phận các nàng vẫn thấp hơn một bậc.
Trước kia, khi đối mặt với Tú Tú, trong lòng Tú Ngọc luôn có chút không thoải mái. Giờ thì tốt rồi, nàng ta và Tú Tú đã cùng một thân phận, đều là nô tỳ. Bản thân nàng ở Tiết gia dù sao cũng là đại nha hoàn hạng nhất bên cạnh cô nương, còn Tú Tú tới Thôi gia thì chưa biết sẽ ra sao. Nhìn thái độ hiện tại của Thôi tướng quân với nàng, e rằng tiền đồ sau này khó mà yên ổn.
Nghĩ vậy, Tú Ngọc cúi người bước vào thùng xe. Tấm rèm rơi xuống, ngăn cách ánh sáng ban ngày bên ngoài với không gian chật hẹp trong xe.
*
Dọc đường đi, Tú Ngọc cứ ngồi trong xe giảng cho Tú Tú nghe đủ thứ quy củ của thế gia quý tộc. Chẳng hạn như khi hạ nhân nói chuyện không được nhìn thẳng vào mắt chủ tử; đối với chủ tử không được dùng chữ “huynh”, càng không được tự xưng là “ta”, mà phải học cách nhìn sắc mặt chủ tử để hành sự.
Nàng ta nói say sưa, rôm rả, nhưng Tú Tú lại như người mất hồn, ánh mắt lạc đi nơi khác, chẳng biết có nghe lọt được bao nhiêu. Điều đó khiến Tú Ngọc mấy lần suýt nổi cáu.
Trước kia trông còn rất hiền lành, sao giờ đã làm nha hoàn rồi mà lại tỏ ra ngang ngạnh, còn dám làm lơ nàng?
Tú Ngọc khó chịu nhìn Tú Tú, đưa tay ấn mạnh lên vai nàng: “Này, ta vừa nói gì, rốt cuộc cô có nghe không hả? Đến lúc đó nếu cô ở Thôi gia không tuân quy củ, gây ra chuyện gì, Thôi tướng quân quay sang trách ta thì sao?”
Thấy chắc Tú Tú không dám phản kháng, nàng ta càng lấn tới. Đang nói hăng, chợt thấy sắc mặt Tú Tú đột ngột thay đổi, nàng bỗng đứng bật dậy, vén tấm rèm, ghé ra phía càng xe mà nôn ọe dữ dội.
Cảnh này khiến Tú Ngọc giật nảy mình.
Trong lòng nàng ta không khỏi thầm nghĩ: trông thế này chẳng lẽ đã có rồi?
Nàng ta không rõ giữa Thôi Đạo Chi và Tú Tú có thật sự từng làm chuyện vợ chồng hay chưa, nên không dám kết luận. Chỉ thấy Tú Tú nôn đến mức sắp kiệt sức, trong lòng nàng ta liền chột dạ.
Dù sao khi nãy nàng ta cũng đã đẩy Tú Tú. Nếu Tú Tú thật sự mang thai thì phiền phức lớn rồi.
“Này, cô không sao chứ?”
Phu xe cũng hoảng hốt, vội vàng gọi người, rồi đi xin chỉ thị của Thôi Đạo Chi.
Tú Tú nôn đến không còn chút sức lực, lúc này mới đứng thẳng dậy, tựa vào vách xe, lắc đầu: “Không sao.”
Trong lòng Tú Ngọc nóng như lửa đốt, sợ thật sự xảy ra chuyện, hối hận vì sao mình lại chủ động nhận lấy việc này.
May mà đến tối, mọi người vào nghỉ tại dịch quán. Đại phu trong quán bắt mạch cho Tú Tú, nói rằng nàng chỉ là thân thể suy nhược, lại không quen khí hậu nên mới nôn, không phải vì nguyên do khác. Lúc này Tú Ngọc mới trút được tảng đá trong lòng xuống, bĩu môi nói:
“Đúng là thân kiều xác quý, đến cả xe ngựa cũng không ngồi nổi. Chẳng lẽ nàng nghĩ sẽ có người bế nàng ta tới Trường An chắc?”
Tiết Chiêu Âm đứng ngay bên cạnh, nghe vậy liền “cạch” một tiếng, dùng cuốn sách gõ mạnh xuống bàn. Tú Ngọc lập tức cúi đầu nói: “Nô tỳ lỡ lời.”
Giờ đây Tú Tú đã là nha đầu của Thôi gia, dĩ nhiên Tiết Chiêu Âm không nên lén nói xấu sau lưng nàng. Nếu để Thôi Đạo Chi biết được, ắt chẳng phải chuyện tốt.
Tiết Chiêu Âm khép sách lại, nâng chén trà nha hoàn đưa tới nhấp một ngụm, trong mắt thoáng hiện vẻ mơ hồ.
Thật ra nàng cũng không hiểu rõ thái độ của Thôi Đạo Chi đối với Tú Tú. Ban đầu nàng còn tưởng hắn sẽ không đưa Tú Tú về Trường An, nào ngờ kết cục lại vượt ngoài dự liệu của mọi người. Hắn chẳng những mang nàng theo, còn cho người chuyên môn khám bệnh cho nàng, trông như sợ nàng bỏ trốn. Nhưng nếu nói hắn để tâm nàng thì không đúng.
Nếu không, hắn đã không để nàng nhập vào nô tịch, làm một nha hoàn.
Mấu chốt trong chuyện này, nàng quả thực nhìn không thấu.
Hôm sau, đoàn người vẫn theo lệ xuất phát, không vì Tú Tú mà dừng lại. Ai nấy đều vội vã tiến về Trường An, quả thật sẽ không vì một nha hoàn chẳng mấy quan trọng mà làm chậm trễ hành trình.
Chỉ là khi Tú Ngọc theo thói quen muốn lên xe của Tú Tú, thì nàng ta lại kinh ngạc, trong xe trống trơn, chẳng thấy bóng người đâu, không khỏi sinh nghi.
Phu xe ngồi trên càng xe, tay cầm roi, cười nói: “Cô nương, hôm nay Tú Tú cô nương không có ở đây.”
Tú Ngọc nhíu mày: “Không ở đây thì ở đâu?”
Chẳng lẽ bị Thôi tướng quân bỏ lại ở dịch quán rồi?
Phu xe lắc đầu, chỉ về phía chiếc xe ngựa của Thôi Đạo Chi ở phía trước, nói: “Cô nhìn xem. Thôi tướng quân sợ Trần cô nương không được khỏe, lại giống hôm qua, nên cho phép nàng nghỉ trên xe của mình.”
Nghe vậy, Tú Ngọc không khỏi hé miệng, sững sờ tại chỗ.
Xe ngựa của quý nhân vốn tinh xảo và vững vàng hơn xe của hạ nhân rất nhiều. Ngồi ở trên đó êm ái như đi trên mặt đường bằng phẳng, vừa uống trà vừa đọc sách cũng không hề gì, hơn nữa sẽ không xảy ra chuyện say xe nôn mửa như hôm qua. Nhưng quan trọng hơn cả là… xe ngựa của quý nhân bình thường không cho hạ nhân ngồi, trừ phi người ấy là người vô cùng đáng tin cậy, hoặc là thân cận hầu hạ chủ tử.
Vậy mà giờ Thôi tướng quân, chỉ vì lo cho thân thể Tú Tú, lại cho phép nàng ngồi trên chính xe của mình.
Phải một lúc lâu, Tú Ngọc mới hoàn hồn lại.
Lúc này, trong xe ngựa của Thôi Đạo Chi, Tú Tú co rúm trong một góc, cúi đầu, hai tay siết chặt vạt áo, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm.
Thôi Đạo Chi liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Lại đây rót trà.”
Giữa xe đặt bộ ấm chén, trong ấm là Bích Loa Xuân hảo hạng. Hương trà lan tỏa bốn phía, hơi nước từ miệng ấm bốc lên, hóa thành làn sương trắng mờ.
Nghe hắn gọi mình, Tú Tú theo bản năng run tay, đứng yên hồi lâu không nhúc nhích, cho đến khi Thôi Đạo Chi lại nói: “Đừng để ta phải nói lần thứ ba.”
Nàng mới miễn cưỡng cử động.
Nàng chậm chạp bước tới, hai tay vừa định nâng chén trà thì thấy Thôi Đạo Chi đột ngột dùng mũi giày khẽ gõ xuống tấm thảm trải dưới sàn xe.
Các ngón tay Tú Tú co lại, trong mắt lóe lên chút phản kháng, nhưng sau một lúc do dự, nàng vẫn nghe lời quỳ xuống bên chân hắn.
Từ trước đến nay, nàng rót trà chỉ đơn giản là rót vào chén cho xong, giờ vẫn làm như vậy. Thôi Đạo Chi thấy thế thì nhíu mày. Tú Tú bị ánh mắt hắn nhìn đến run rẩy, suýt nữa làm nghiêng cả ấm trà.
Thôi Đạo Chi xoa xoa giữa mày, hỏi: “Nha đầu bên Tiết cô nương không dạy ngươi sao?”
Tú Tú đặt ấm trà xuống, không biết phải làm sao. Nàng đã mấy ngày liền ròng rã đi đường, thân thể vốn chưa hồi phục, lúc này thật sự không còn bao nhiêu sức.
Hôm nay Thôi Đạo Chi dường như đặc biệt kiên nhẫn. Hắn cầm ấm trà lên làm mẫu cho nàng xem, vừa tráng chén vừa hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi lên xe của ta không?”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tú Tú. Nàng nắm chặt vạt áo, đáp:
“Ta… nô tỳ không biết.”
Nghe nàng tự xưng là “nô tỳ”, hắn dường như rất hài lòng, nói: “Bởi vì ta sợ nếu cứ để ngươi như vậy, ngày mai ngươi sẽ chết mất. Đến lúc đó thì còn có gì thú vị nữa?”
Tú Tú cụp mắt xuống, cố gắng không để nước mắt trào ra.
Một lát sau, theo tiếng Thôi Đạo Chi gõ nhẹ lên mặt bàn, Tú Tú giơ tay, học theo động tác pha trà khi nãy của hắn. Nhưng ngay sau đó, toàn thân nàng bỗng rã rời, như mất kiểm soát mà đổ về phía trước, mắt thấy sắp ngã nhào vào lòng Thôi Đạo Chi.