Tú Tú không đáp, càng đá mạnh hơn trước. Kiệu phu lại mắng mấy câu. Bà tử nói:
“Cứ kệ cho nàng đá đi, sau này sợ là cũng chẳng được đá nữa đâu.”
Tú Tú nghe mà kinh hãi, chỉ thấy lời của bà ta còn mang hàm ý khác, lòng bàn tay nàng rịn ra mồ hôi lạnh.
Nửa nén hương trôi qua, kiệu hoa dừng lại. Tú Tú bị người ta lôi ra ngoài, kéo một mạch vào chính đường, rồi bị ép quỳ xuống ngay giữa sảnh.
Dưới tấm khăn voan, nàng chỉ thấy trước mặt là một tấm đệm hương bồ. Ngay giây sau, bên tai nàng vang lên một tiếng hô:
“Thỉnh linh —”
Tú Tú lập tức hiểu, từ “linh” kia chính là bài vị của Tôn Hoài Niên.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng nàng, nàng liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị ép chặt xuống đất làm đủ nghi lễ bái lạy.
Sau một hồi, có người ho khan, cất lên chất giọng già nua khàn đυ.c:
“Đã thành thân xong rồi, đi thôi.”
Không cần nhìn cũng biết người đang nói là Tôn lão gia, phụ thân Tôn Hoài Niên.
Trong lòng Tú Tú dâng lên dự cảm không lành, giống hệt như có một bàn tay vô hình lạnh buốt đang bóp chặt cổ họng nàng. Quả nhiên, tiếng nhạc hỉ sáo trống ngoài kia bỗng chốc hóa thành điệu nhạc ai oán tang thương.
Tú Tú sợ hãi đến cực điểm
Cho dù cưới gả cùng người đã chết cũng chưa từng nghe có chuyện thổi nhạc buồn như thế trong ngày thành hôn.
Bọn họ đang muốn làm gì?
Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu. Mắt nàng bỗng mở to…
Chẳng lẽ bọn họ muốn bắt nàng tuẫn táng cùng Tôn Hoài Niên!
Chạy!
Trong đầu Tú Tú chỉ còn một chữ ấy. Nàng dốc sức húc đầu vào kẻ bên cạnh rồi cắm đầu bỏ chạy, khăn voan rơi phịch xuống đất.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng chết đứng tại chỗ.
Đó là một cỗ quan tài gỗ nam, bên trên còn treo lụa đỏ.
Đầu óc nàng trống rỗng, đến khi bị người đuổi kịp đè xuống đất mới hoàn hồn, ra sức giãy giụa.
Lúc này, gương mặt nàng phơi bày dưới ánh mặt trời. Người Tôn gia đều nhìn rõ: tân nương này chỉ khoảng độ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tươi đẹp, má hồng như hoa đào, mắt phượng dài, đúng thật là trong vẻ kiều mị lại ẩn chứa phong tình. Thân hình bị dây thừng bó chặt càng khắc rõ vóc dáng yểu điệu của nàng.
Tôn phu nhân vừa thấy liền nhíu mày.
Quả là một túi da đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng thế này, sau này chắc chắn sẽ gây ra không ít sóng gió a. Thôi thì để nó ở dưới hầu hạ cho nhi tử nhà bọn họ, coi như giúp ích cho đời, tránh cho sau này gây nên tai họa.