Chương 19: Gặp lại Tiết Chiêu Âm

Trước khi Thôi Đạo Chi kịp rảo bước tới trước viện, bỗng không rõ phủ binh nhà ai nối đuôi từ cổng lớn miếu Nguyệt Lão vào, vừa đi họ vừa xua đuổi đám đông đang chen chúc bên trong ra ngoài.

Tất cả mọi người trong đền đều chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, không khỏi xôn xao oán thán. Nhưng chỉ nhìn y phục và khí thế của những phủ binh ấy, ai cũng hiểu họ tuyệt chẳng phải hạ nhân bình thường. Dù trong lòng có phần bất mãn, nhưng khi thấy bên hông họ đều đeo đao cũng không dám hé nửa lời nữa, đành vội vã kéo nhau lui ra.

Có thể nuôi một đống phủ binh như vậy, ắt phải là thân phận quan lại quyền quý; mà bọn họ chỉ là những dân đen tầm thường, vẫn là không nên dây vào thì hơn.

Chỉ trong nháy mắt, đám bá tánh đến thắp hương ngắm hoa đã ùn ùn tản ra như ong vỡ tổ. Đền Nguyệt Lão vừa rồi còn náo nhiệt chen chúc, thoắt cái đã trở nên vắng tanh trống trải.

Tú Tú gần như lật tung khắp nơi trong đền Nguyệt Lão mà vẫn không thấy bóng dáng Thôi Đạo Chi. Sau khi bị đám phủ binh kia xua ra ngoài, nàng không khỏi ngoái đầu gọi vào vài tiếng, nghĩ rằng hắn hẳn sẽ nghe thấy. Nhưng chờ mãi, cuối cùng vẫn không thấy ai đáp lại.

Nàng đứng ngẩn ngơ giữa con phố, nhất thời không biết phải làm sao, đang đưa mắt tìm khắp bốn phía thì bỗng nghe một giọng gọi mình. Nàng quay đầu, thì ra là Tú Ngọc.

“Tú Tú cô nương.” Trên mặt nàng ta hiện nụ cười, dáng vẻ thân quen như đã quen biết từ lâu, vừa tiến tới đã khoác lấy cánh tay nàng.

“Thật sự là cô rồi. Lần trước là ta không đúng, cô nương nhà ta đã trách ta rồi, Tú Tú cô nương xin đừng để bụng.”

Tú Tú vốn không nghĩ sẽ gặp nàng ta ở nơi này, sự thân mật bất ngờ của nàng ta khiến trong lòng nàng dấy lên cảm giác kháng cự vô hình. Mỗi lần nhìn Tú Ngọc cười, nàng lại nhớ tới ngày nàng ta kiêu căng, ngạo mạn sai người dùng bản gỗ đánh mình, khiến lòng nàng chẳng thể dễ chịu.

Nàng rút tay ra khỏi tay Tú Ngọc rồi lùi lại một chút, nói: “Ta phải về rồi.”

Động tác này làm gương mặt Tú Ngọc hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó nàng ta như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng lùi một bước, nói: “Biết cô nương đang vội, nhưng cô nương nhà ta vẫn còn đang đợi cô đó.”

Nàng ta chỉ tay về phía sau.

Trước cổng đền Nguyệt Lão có đỗ một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy. Thân xe chạm khắc hoa văn tinh xảo, bên ngoài sơn rực rỡ năm màu, bốn góc treo những chiếc lục lạc trang trí, phía trên còn rủ xuống chuỗi trân châu óng ánh.

Xe ngựa được đám phủ binh vây quanh chặt chẽ, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ đoán người ngồi bên trong chắc chắn có thân phận tôn quý.

Hóa ra những phủ binh kia đều là người của Tiết gia, chẳng trách trận thế lại lớn như vậy.

Tú Tú lắc đầu: “Ta còn có việc nên không đi gặp Tiết cô nương đâu.”

Nàng lại đảo mắt nhìn quanh, cố tìm bóng dáng Thôi Đạo Chi. Đáy mắt Tú Ngọc thoáng hiện vẻ không vui, cảm thấy thể diện bị hạ thấp. Nhưng nhớ đến việc ngày hôm trước bị Tiết Chiêu Âm quở trách, vậy nên tuy trong lòng không cam, nàng ta vẫn nở nụ cười, ngăn Tú Tú lại rồi kiên nhẫn nói:

“Cô nương khoan đi đã. Cô nương nhà ta tuy chỉ quen biết cô nương mấy ngày, nhưng vẫn luôn ghi nhớ ân tình ấy. Vừa rồi khi vén rèm nhìn qua, cô nương nhà ta đã nhìn thấy người ngay, bảo ta mời người lên xe trò chuyện một lát bằng được mới thôi. Cô nương đừng từ chối nữa. Nếu vì ta mà hai người lỡ dịp gặp nhau, chẳng phải ta đã mang tội lớn sao?”

Lời nói nghe mềm mại, gương mặt lại vô cùng thành khẩn, khiến Tú Tú cảm thấy nếu mình không đi gặp Tiết Chiêu Âm, chẳng khác nào lòng dạ hẹp hòi, không biết điều.

Thấy không thể rời đi, Tú Tú đành gật đầu: “Được rồi, ta theo ngươi đi gặp Tiết cô nương.”

Khuôn mặt Tú Ngọc lập tức nở nụ cười, nghiêng người về phía trước, làm động tác mời: “Cô nương, xin mời.”

Tú Tú theo nàng ta bước lên xe ngựa.

Bên trong xe, Tiết Chiêu Âm đang ngồi ngay ngắn đọc sách. Nghe có người bước vào, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu rồi khẽ nói: “Cô tới rồi, ngồi đi.”

Tú Tú vừa bước vào, một làn hương nhè nhẹ xộc thẳng vào mũi. Ngước mắt nhìn quanh, bên trong xe ngựa còn xa hoa hơn nhiều so với bên ngoài: thảm lót dệt từ loại vải tốt nhất, gối mềm phủ kín, giữa xe đặt một chiếc bàn thấp chạm trổ hoa văn tinh mỹ. Tú Tú không biết loại gỗ nào làm nên chiếc bàn ấy, nhưng chỉ thoáng nhìn đã biết giá trị cực kỳ xa xỉ.

Nàng ngồi xuống chỗ khiêm tốn nhất trong xe, lòng vẫn quanh quẩn một nỗi băn khoăn: rốt cuộc Thôi Đạo Chi đã đi đâu rồi?

Thấy nàng im lặng không nói, Tiết Chiêu Âm tưởng nàng vẫn còn trách chuyện xảy ra hôm trước, liền khẽ thở dài:

“Là ta không đúng. Đáng ra hôm đó trở về ta phải nhờ ca ca đón cô tới, tự mình nói lời cảm tạ mới phải. Ai ngờ lúc ấy vì chuyện khác mà lòng rối bời nên quên mất. Ngày ấy cô tới dịch quán tìm ta, sau đó ta mới biết nha hoàn kia dám coi cô là trộm mà đánh. Trong lòng ta thật sự vô cùng áy náy. Thương thế của cô giờ đã khá hơn chưa?”

Tú Tú siết chặt đầu ngón tay, khẽ lắc đầu: “Đã khỏi rồi, Tiết cô nương.”

Thực ra vẫn còn hơi đau nhức, nhưng nàng chỉ có thể trả lời như vậy.

“Vậy thì tốt.”

Tiết Chiêu Âm thấy vẻ câu nệ của Tú Tú, cũng không nói thêm, chỉ tán gẫu vài câu vụn vặt rồi chậm rãi dẫn chuyện sang Thôi Đạo Chi:

“Mấy hôm trước ta có đưa qua ít đồ, nhị công tử dùng có quen không?”

Tú Tú nghe vậy liền theo bản năng ngẩng đầu, ngẩn ngơ một lát rồi mới đáp: “Quen, nhị ca ca huynh ấy…”

Nàng vội cúi mắt xuống, nhỏ giọng nói tiếp: “Cây đàn kia huynh ấy gần như ngày nào cũng gảy, còn bộ trà cụ, huynh ấy cũng rất hay dùng.”

Tú Tú cắn răng chịu đựng, không để nước mắt rơi xuống.

“Vậy thì tốt.” Tiết Chiêu Âm không biết nhớ tới chuyện gì mà khẽ mỉm cười, rồi gập cuốn sách trên tay lại rồi đặt lên bàn.

Bàn tay nàng ta trắng nõn tinh khiết, không một tỳ vết, tựa như một khối ngọc trắng phau. Không giống Tú Tú, đôi tay nàng bởi năm tháng thêu thùa vá may mà chi chít vết tích, chỗ chai sạn, chỗ lỗ kim chi chít.

“Nếu nhị công tử còn thiếu thứ gì thì cứ nói với ta, ta sẽ sai người mang đến. Cô có thứ gì muốn cũng cứ nói thẳng, đừng khách sáo.”

Rõ ràng những lời này chẳng có gì là sai, nghe có vẻ rất quan tâm đến nàng, thế nhưng chẳng hiểu sao, khi lọt vào tai Tú Tú, lòng nàng lại nghẹn lại, đến mức muốn khóc.

Hương thơm trong xe ngựa càng làm nàng thêm choáng váng.

Lúc này, Tú Ngọc vén rèm bước vào, cười nói: “Đúng vậy đó, cô nương nhà ta tấm lòng nhân hậu lắm. Tú Tú cô nương có thứ gì muốn thì cứ nói với cô nương nhà ta, cô nương nhà ta không có chuyện gì là không đáp ứng được. Nếu không thì cứ nói với ta, ta cũng có thể giúp.”

Tú Tú khẽ lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Ta không thiếu thứ gì, Tiết cô nương. Ta có thể về được chưa?”

Tiết Chiêu Âm khẽ sững người. Nàng ta luôn có cảm giác Tú Tú đang tránh né mình, bộ dáng chẳng mấy tình nguyện nói chuyện:

“Ta muốn vào trong bái Nguyệt Lão, nghe nói cây thần trong đó rất linh nghiệm. Tú Tú, không bằng cô đi cùng ta một chuyến?”

Bái Nguyệt Lão…

Nàng ta cầu nhân duyên với ai?

Trong đầu Tú Tú bất giác hiện lên hình ảnh Tiết Chiêu Âm và Thôi Đạo Chi đứng cạnh nhau, ngón tay nàng nắm chặt vạt áo, khóe môi run run:

“Không được đâu, Tiết cô nương, ta… ta còn có việc, phải về trước.”

Tiết Chiêu Âm thấy nàng không muốn cũng không ép buộc, chỉ gật đầu: “Được rồi, cô đi đi.”

Tú Ngọc vén màn, Tú Tú vội vàng đứng dậy bước ra ngoài. Chờ nàng đi xa, Tú Ngọc mới buông màn xuống, nói:

“Cô nương hà tất phải hạ thấp thân phận mà nói nhiều với nàng ta như vậy? Nếu muốn biết tin tức của Thôi nhị gia, chỉ cần sai bọn nô tỳ đi hỏi là được rồi.”

Tiết Chiêu Âm nghe vậy hơi bất mãn liếc ả ta một cái.

Tú Ngọc hoảng sợ, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Cô nương thứ tội, là nô tỳ nhiều lời.”

Tiết Chiêu Âm thở dài: “Có những lời không thể nói bừa. Ngươi chẳng phải không biết, lần trước bị trách phạt còn chưa khắc sâu vào đầu hay sao? Nếu ngươi không sửa được tật xấu này, ta đành phải tống cổ ngươi sang nhà khác vậy.”

Tú Ngọc sợ đến mức liên tục dập đầu. Tiết Chiêu Âm cũng chẳng thật lòng muốn đuổi ả đi, liền nói tiếp: “Thôi được rồi, chuyện này đừng nhắc nữa. Ngươi đi nói với ca ca ta, sau này ta ra ngoài không cần mang theo nhiều người như vậy.”

Lời này, Tú Ngọc quả thật không dám truyền đạt lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Đại gia cũng là lo cho cô nương thôi. Lần trước cô nương gặp sự cố làm đại gia đã sợ đến mất hồn mất vía.”

Lúc đó, mấy đại a hoàn thân cận hầu hạ bên Tiết Chiêu Âm đều đã vì thế mà mất mạng.

Tiết Chiêu Âm bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành xuống xe ngựa hướng về phía đền Nguyệt Lão. Tuổi nàng mỗi ngày một lớn, thế mà chuyện hôn sự vẫn chẳng có chút tin tức nào. Việc kết thân với Tề gia nàng tất nhiên không muốn, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy cũng chẳng ổn. Nghe nói đền Nguyệt Lão ở thành Hà Châu này rất linh nghiệm, nàng bèn tới khấn một khấn, mong Nguyệt Lão giúp mình tìm được một lang quân như ý.

Thực ra, trong lòng nàng ta đã có người để mắt tới, chỉ là sợ ca ca không đồng ý mà thôi.

Tiết Chiêu Âm đang nghĩ ngợi, bất ngờ có một phủ binh tiến đến hành lễ, nói: “Cô nương xin chờ một lát, còn một người chưa ra.”

Nàng định quay lại đợi rồi sẽ vào sau, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, ánh mắt nàng liền sáng rực, khóe môi khẽ cong:

“Nhị công tử.”

*

Tú Tú quanh quẩn tìm khắp đền Nguyệt Lão suốt một hồi lâu, vẫn chẳng thấy bóng dáng Thôi Đạo Chi đâu. Tâm trạng nàng vì lời Tiết Chiêu Âm mà buồn bã, lững thững đi dạo một vòng quanh khu chợ thành tây, rồi mới trở về nhà.

Nàng mở cửa bước vào chính sảnh, Thôi Đạo Chi vẫn chưa về.

Có lẽ hắn có việc đột xuất, tới chỗ nha môn rồi cũng nên.

Nghĩ vậy, Tú Tú một mình chuẩn bị cơm nước ăn qua loa, cũng không còn tâm trí ra ngoài du ngoạn. Buổi chiều, nàng ngồi trên bậc cửa may vá.

Vì mấy hôm trước bỏ ra quá nhiều tiền mua ngọc bội cho Thôi Đạo Chi, số của hồi môn cha mẹ để lại giờ chẳng còn nổi năm lượng bạc. Tú Tú bèn nghĩ phải làm thêm nhiều đồ thêu để bù lại khoản thiếu hụt ấy.

Năm lượng bạc đối với nàng mà nói không phải con số nhỏ, chẳng biết bao giờ mới bù lại được.

Tú Tú buông kim chỉ trong tay r, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cây hồng trong sân.

Nàng vốn tưởng rằng kiếm được nhiều tiền hơn rồi mua một căn nhà rộng rãi hơn để cùng Thôi Đạo Chi dọn đến ở. Nhưng giờ xem ra, đó lại là một ảo vọng xa vời.

Mãi đến tối, Tú Tú mới đợi được Thôi Đạo Chi trở về.

Nàng hỏi hắn đi đâu, Thôi Đạo Chi chỉ nói Triệu tri phủ đột nhiên có việc tìm hắn.

Tú Tú khẽ gật đầu, vốn định vào phòng, nhưng khi nhìn kỹ, phát hiện chiếc ngọc bội mà nàng tặng hắn vốn vẫn đeo bên hông, nay đã không còn thấy nữa.

Nàng định hỏi xem ngọc bội đã đi đâu, nhưng vừa ngẩng lên lại bắt gặp dáng vẻ nhíu mày đầy tâm sự của hắn, dường như đang rất bận lòng.

Cuối cùng, nàng không mở lời nữa. Tú Tú cầm lấy xiêm y hắn vừa cởi, mang ra bờ sông giặt rũ. Khi cúi xuống, chóp mũi nàng thoáng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, giống hệt như mùi trong xe ngựa của Tiết Chiêu Âm mà nàng đã ngửi thấy khi nãy.

Tú Tú ngồi bên bờ sông rất lâu, trong lòng chỉ thấy cơn gió đầu xuân ngoài kia sao mà lạnh lẽo đến thế.