Sáng sớm hôm sau, Tú Tú dậy rất sớm, ngồi dưới tán cây hồng, dùng một nhánh cây khắc tên Thôi Đạo Chi lên mặt đất.
Kể từ khi hắn nói ra những lời hôm đó, tâm trạng nàng luôn nặng nề ủ dột, làm gì cũng chẳng còn chút tinh thần.
Trong lòng nàng chất chứa quá nhiều nghi vấn và tủi thân, bị dồn nén đến mức muốn gặp hắn nói hết mọi chuyện, muốn hỏi rõ lời hôm đó rốt cuộc là ý gì, có phải nàng đã làm điều gì khiến hắn chán ghét mình hay không.
Thế nhưng nàng lại không dám đối mặt, vì thế chỉ có thể cố tránh hắn. Nếu không thật sự cần thiết, nàng cũng không dám bước tới trước mặt hắn như thường lệ. Ngay cả bữa cơm, nàng cũng chỉ tự múc một bát nhỏ rồi lén lút mang vào phòng bếp để tránh gặp hắn.
Suốt mấy ngày nay, lời hắn nói hôm đó vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng. Khiến nàng dần nhận ra một sự thật không thể chối cãi: Thôi Đạo Chi không thích nàng, ít nhất không phải là thứ tình cảm giữa nam và nữ.
Vì sao lại như vậy? Là do nàng chưa đủ tốt sao? Nếu hắn không thích nàng, vì sao trước đó lại là người đề nghị cả hai sống cùng nhau?
Trong mắt hắn, thanh danh của nàng chẳng đáng một đồng ư?
Tú Tú nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi.
Nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, thân người rũ xuống, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu thật thấp. Tay phải cầm nhánh cây lặp đi lặp lại khắc tên Thôi Đạo Chi lên mặt đất. Khi nghe tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ của cánh cửa chính phòng mở ra, nàng vội dùng gót giày xoá đi cái tên kia rồi hấp tấp đứng dậy.
Thôi Đạo Chi từ trong nhà bước ra thản nhiên nói:
“Đi thôi.”
Tú Tú ngẩn người rồi khẽ gật đầu.
Dù hắn không thích nàng, nhưng vì lời hứa trước đó hắn vẫn bằng lòng đi cùng nàng một chuyến. Trong lòng hắn hẳn đang rất phiền, chỉ cảm thấy nàng là một gánh nặng vướng víu.
Tú Tú nghĩ, nếu đổi lại là nàng, bên cạnh có một người mình không thích cứ quẩn quanh suốt ngày, bắt mình đi đây đi đó cùng họ thì nàng cũng sẽ chẳng thấy vui vẻ gì.
Thì ra mình vốn dĩ chẳng hề được hắn để tâm.
Nàng ngẩng mặt nhìn những tán lá đang lay động trong gió, ánh mắt thoáng xao động rồi hít sâu một hơi, lặng lẽ bước theo sau hắn hướng về phía đền Nguyệt Lão.
Hôm nay, Tú Tú mặc một chiếc xuân sam màu đỏ quế mà trước đây nàng đã tốn rất nhiều công sức để mua. Vòng eo nhỏ nhắn làm tà áo ôm sát thân hình, tôn lên đường cong đầy đặn.
Thật ra, nàng vốn không thích màu đỏ, bởi diện mạo của nàng vốn đã quyến rũ; khoác màu đỏ lên người càng khiến nàng trở nên diễm lệ và dễ thu hút ánh nhìn. So ra, màu trắng hay màu xanh lá nhã nhặn sẽ tôn tư thái thanh thoát trong nàng hơn.
Nhưng Thôi Đạo Chi lại từng nói hắn thích màu đỏ.
Có một lần, nàng mang tấm lụa đỏ thêu hoa ra khoe, hắn liếc nhìn rồi buông một câu: “Màu này hợp với muội.” Câu nói ấy, nàng đã khắc sâu trong lòng. Vì vậy nàng cố gắng dành dụm rất nhiều tiền để mua bộ xiêm y đỏ này.
Thế nhưng vừa rồi, nàng nhận ra hắn hoàn toàn không để ý việc nàng cố tình thay xiêm y mới vì hắn. Có lẽ câu nói ngày ấy chỉ là lời nói bâng quơ không mấy quan trọng, vậy mà nàng lại ghi lòng tạc dạ suốt bao lâu nay.
Tú Tú ngẩng đầu nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn phía trước, cuối cùng cũng nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người họ thực ra rất xa, không phải thứ mà nàng có thể rút ngắn bằng cách cố gắng hết sức mình. Nghĩ vậy, bước chân nàng dần chậm lại.
Đi được một đoạn khá xa, Thôi Đạo Chi vẫn chưa phát hiện nàng tụt lại phía sau.
Tú Tú siết chặt tà váy trên người, đứng yên tại chỗ rất lâu, rồi cuối cùng lại cố gắng bước nhanh để theo kịp hắn.
*
Tết Thượng Nguyên là một trong những ngày lễ trọng đại của Đại Lương. Ngày này, các quan viên quyền quý mở tiệc suốt đêm, vừa uống rượu vừa ngâm thơ bên dòng nước chảy; còn thường dân bá tánh thì tắm gội, rửa mặt, rồi rủ nhau du xuân dạo cảnh, tận hưởng một ngày lễ hội ngập tràn niềm vui.
Tất nhiên, Tết Thượng Nguyên cũng là dịp các thiếu nữ cầu duyên, mong se được mối nhân duyên như ý. Trong thành Hà Châu đồn rằng đền Nguyệt Lão vô cùng linh nghiệm, chỉ cần thành tâm ném lên cây một dải lụa đỏ, ắt sẽ được phù hộ tìm thấy lang quân như ý, hoặc cưới được hiền thê xứng đôi. Bởi vậy ngày này, đền Nguyệt Lão náo nhiệt hơn thường lệ gấp bội.
Khi Tú Tú cùng Thôi Đạo Chi tới nơi, người đã đông nghịt, khói hương nghi ngút, căn bản chẳng thể chen chân vào nổi.
Tú Tú biết Thôi Đạo Chi ghét nhất chỗ đông người nên cũng không dám bảo hắn cùng mình chen vào trước Nguyệt Lão để khấn cầu. Nàng ngẩng đầu nhìn xa xa, thấy chỗ gốc đào đang độ nở rộ không mấy người qua lại, bèn tính khuyên hắn sang đó dạo bước.
Thế nhưng nàng chưa kịp mở miệng, trong nháy mắt Thôi Đạo Chi đã biến mất.
Tú Tú sững sờ, theo bản năng gọi lớn:
“Nhị ca ca!”
Không một ai đáp lại.
Bốn phía người đông như nước, chen lấn xô đẩy, ồn ào náo loạn. Tú Tú bị đám người phía sau dồn về phía trước, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bám vào vai người phía trước rồi kiễng chân nhìn quanh tìm hắn.
Bao nhiêu khuôn mặt xa lạ lướt qua trước mắt, chỉ duy nhất không có gương mặt mà nàng muốn tìm.
“Cô ấn ta làm gì thế?” Nam nhân đằng trước đang bị nàng bấu vai quay lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tú Tú, hắn ta không khỏi sững người.
Nữ nhân đi bên cạnh hắn thấy thế lập tức nổi giận, túm lấy tai gã mà vặn mạnh rồi quay sang nhìn Tú Tú, ánh mắt chứa đầy địch ý.
Tú Tú vội vã rụt tay về, liên tục cúi đầu nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, ta chỉ đang tìm người thôi.”
Chờ đến khi nàng dốc hết sức thoát khỏi đám đông, suýt nữa ngã dúi xuống đất thì một chiếc giày đã rơi mất.
Sợ cảnh tượng xấu hổ này bị Thôi Đạo Chi nhìn thấy, nàng vội cúi xuống nhặt giày, đi lại cho ngay ngắn.
Mồ hôi đã đầm đìa trên trán, nhưng nàng vẫn không sao tìm thấy bóng dáng hắn.
Trong khi Tú Tú đang khổ sở tìm kiếm, nàng lại không biết rằng Thôi Đạo Chi đã rời đền Nguyệt Lão từ lâu, giờ đang bước trên con đường dẫn vào ngõ Tùng Tử.
Hắn vừa nhân lúc đám đông hỗn loạn mà thoát khỏi hai tên giám thị của Tề gia. Trong căn phòng chứa củi phía sau đền Nguyệt Lão, hắn cởi bỏ áo dài bên ngoài, để lộ ra bên trong là một bộ áo tang vải thô màu đen rồi nhặt một chiếc nón cói cũ vứt ở góc tường đội lên đầu, ngụy trang thành một kẻ tầm thường, không mấy ai chú ý. Sau đó, hắn lặng lẽ rời đền Nguyệt Lão bằng cửa sau, một đường đi về phía ngõ Tùng Tử.
Hắn tiến vào một con ngõ nhỏ, dừng lại trước một căn nhà sâu trong hẻm, tìm được một góc khuất không người rồi leo tường vào bên trong.
Trong sân, một phụ nhân đang giặt giũ, hoàn toàn không nhận ra có kẻ đã đột nhập. Giặt đến khi mỏi lưng, bà ta mới duỗi người xoa vai một cái.
Thôi Đạo Chi điểm huyệt bà ta.
Toàn thân người phụ nhân ấy bỗng cứng đờ như bị đóng băng, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Thôi Đạo Chi đóng cánh cổng sân lại, bước nhẹ tới trước mặt bà ta.
“Ngươi họ Mã? Là bà đỡ?” hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt hỏi.
Người phụ nhân kia như bị cái gì khống chế, ngây dại gật đầu.
“Vậy ngươi còn nhớ không, mười sáu năm trước từng đỡ đẻ cho một người họ Vương? Khi ấy bà ta vẫn chưa xuất giá.”
Nữ nhân ngẩn ra hồi lâu rồi mới chậm rãi lắc đầu:
“Ta, ta không nhớ rõ.”
Thôi Đạo Chi nheo đôi mắt lại, hắn khẽ búng tay hai cái trước mặt bà ta, giọng lạnh như băng: “Ngẫm kỹ lại đi. Bà ta tên là Vương Phù Dư, sau này trở thành phi tử của đương kim thiên tử.”
Nữ tử họ Vương sinh con trước khi xuất giá không phải là hiếm, nhưng trở thành phi tử được sủng ái của hoàng đế thì cả thiên hạ chỉ có một người.
Quả nhiên, không lâu sau, người phụ nhân rốt cuộc khẽ gật đầu:
“Nhớ ra rồi.”
Ánh mắt Thôi Đạo Chi sâu dần:
“Đứa bé nàng ta sinh ra, thật sự đã chết?”
“Ta không biết. Ta chỉ phụ trách đỡ đẻ, chuyện sau đó ta không biết gì cả.”
Thôi Đạo Chi đứng thẳng dậy, ngón tay gõ nhẹ cẳng tay mình rồi im lặng suy nghĩ hồi lâu hỏi lại:
“Phụ thân của đứa bé là ai?”
“Tống Nham. Bọn ta đều gọi hắn là Tống công tử, là một người cực kỳ lương thiện.”
Tống Nham, Tống Nham…
Ngón tay Thôi Đạo Chi gõ nhanh hơn. Cái tên này… rất quen. Hắn chắc chắn đã từng nghe hoặc từng gặp người này ở đâu đó rồi.
“Người đó giờ ở đâu?”
“Đã chết.”
Sắc mặt Thôi Đạo Chi dần trầm xuống. Hắn tiếp tục hỏi xem đứa bé kia có đặc điểm gì không. Người phụ nhân nói không nhớ rõ, hình như trên người có một vết bớt, còn lại không nói gì thêm nữa.
Bà mama này quả thật thông minh hơn vị đại phu kia. Bà ta biết rất nhiều, nhưng không tiết lộ dù chỉ một chút, chỉ luôn miệng nói rằng mình đã già, trí nhớ không còn tốt. Chính vì thế Tề gia mới không giam bà ta trong phủ.
Nhưng Thôi Đạo Chi hiểu rõ, nếu Tề gia thật sự muốn bảo vệ Vương quý phi, lẽ ra đã phải gϊếŧ sạch toàn bộ những người biết chuyện năm đó, để trừ hậu hoạn tận gốc, chứ sao lại giữ họ lại?
Đây chính là tội tru di cửu tộc.
Hắn nheo mắt lại, câu trả lời có lẽ chỉ có một: Tề gia sợ Vương quý phi nuôi dã tâm lớn, không còn nghe lời, nên mới giữ chuyện này làm con bài để khống chế bà ta.
Thôi Đạo Chi bật cười lạnh: Khó trách mình vẫn còn sống, căn bản Tề gia và Vương quý phi xưa nay chưa từng đồng lòng.
Hắn lại điểm nhẹ lên người bà mama, bà ta lập tức ngã xuống đất.
Khoảng một nén nhang sau, bà ta sẽ tỉnh dậy và hoàn toàn không nhớ bất cứ điều gì vừa xảy ra.
Thôi Đạo Chi quay lại đền Nguyệt Lão, trở vào phòng chứa củi để mặc lại y phục. Trong đầu hắn vẫn vang lên những lời bà mụ nói:
Tống Nham, vết bớt, Vương Phù Dư, nữ nhi…
Từng manh mối thoáng hiện trong đầu hắn, nhưng vẫn không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Bản năng mách bảo rằng ở đây chắc chắn có đáp án hắn tìm kiếm, chỉ là còn thiếu một mấu chốt quan trọng.
Hắn xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón trỏ tay trái, ánh mắt dần lạnh đi.
Hắn đã chậm trễ đủ lâu rồi. Nếu không quay lại, chỗ người mà Tề gia mất công phái theo dõi hắn chẳng phải sẽ thất vọng sao?
Hắn mở cửa bước ra ngoài, từ đầu tới cuối, hắn không hề nhớ tới nữ tử vẫn đang cuống cuồng tìm kiếm hắn giữa đám đông.