Chương 17: Muốn gả nàng cho người khác

Tú Tú chống hai tay xuống giường rồi ngước nhìn Thôi Đạo Chi. Hắn cũng nhìn lại nàng, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, sắc mặt có phần không vui.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn nghĩ trong đầu nàng chỉ toàn những chuyện tình ái viển vông, chẳng đứng đắn cũng chẳng ra gì, song vì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương ngoan ngoãn, không khiến người khác phải lắng lo nên hắn cũng đành nhắm mắt cho qua, không thèm tính toán nhiều với nàng. Không ngờ hôm nay nàng lại có thể thản nhiên lên tiếng can thiệp vào chuyện của hắn.

Phần lớn cũng là do hắn ngày thường quá dung túng mà ra cả.

“Tự lo cho bản thân nhé.” Thôi Đạo Chi bước lên phía trước, đưa tay xoa đầu Tú Tú, động tác như đang vuốt ve một con vẹt nuôi trong nhà. “Nghe lời.”

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động chạm vào nàng, hơn nữa còn mang theo uy thế trước nay chưa từng có. Ngữ khí ôn hòa, gương mặt không hề lộ ra chút giận dữ nào, nhưng Tú Tú vẫn cảm nhận được tâm tình của hắn.

Hắn đang giận.

Nàng không nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ thấy ống tay áo màu xanh lam khẽ đung đưa ấy giống hệt bộ quan bào nàng đã thấy khi hắn đứng ở dịch quán.

Quả nhiên người mà hắn thực sự muốn bảo vệ vẫn là Tiết cô nương.

Môi Tú Tú khẽ mấp máy nhưng không nói gì. Một lúc lâu sau, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Nàng có thể làm gì đây? Kể cả khi biết rõ hắn muốn che chở cho Tiết cô nương, nàng vẫn dám nói mấy lời ghen tuông sao? Liệu làm vậy hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào? Tất cả ghen ghét, bất mãn trong lòng nàng sẽ bị phơi bày trần trụi trước mặt hắn.

Thật xấu hổ, nàng không muốn để hắn nhìn thấy bản thân mình trong bộ dạng đáng khinh như vậy.

Thôi Đạo Chi dường như hài lòng khi thấy nàng ngoan ngoãn như vậy. Ngón tay hắn từ từ trượt xuống, từ thái dương lướt qua gò má mềm mại kiều diễm. Khi sắp rút tay lại, hắn chợt nhận ra ở khóe miệng nàng có dính một vết bẩn không rõ từ đâu. Ngón tay khựng lại một chút, rồi lát sau ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt.

Tú Tú lại tưởng rằng hắn là vì sợ nàng sinh lòng bất mãn với Tiết Chiêu Âm, nên mới hiếm khi thân mật với nàng như vậy. Lời nói của nàng như bị nghẹn lại trong cổ họng, khó chịu vô cùng.

Thường ngày trước mặt Thôi Đạo Chi, nàng lúc nào cũng tỏ ra vẻ vô tâm vô phế, nên trong mắt hắn nàng chỉ như một nha đầu ngây thơ miệng còn hôi sữa. Vậy mà giờ đây vì bị thương, hơn nữa công thêm tâm trạng u uất, gương mặt Tú Tú lộ vẻ mệt mỏi yếu ớt, đôi mắt phiếm hồng nhẹ, song nàng vẫn cố chịu đựng không để nước mắt rơi. Dáng vẻ ấy ngược lại càng có phần đáng thương, khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Nàng so với nửa năm trước trưởng thành hơn nhiều, đã phần nào có dáng dấp của một nữ nhân trưởng thành. Người hơi nghiêng về phía trước, cổ nàng khẽ ngẩng theo bàn tay hắn để lộ đường cong trắng ngần, còn bờ ngực căng tròn bên dưới cũng vô tình phô bày rõ rệt.

Thôi Đạo Chi ý thức được: tiểu cô nương trước mắt đã đến lập gia đình.

Nếu nàng xuất giá, bất kể gả cho ai, chỉ với gương mặt xinh đẹp và thân hình này thôi chắc chắn cũng đủ để chiếm trọn trái tim phu quân.

Thôi Đạo Chi xét cho cùng cũng chỉ là một nam nhân bình thường. Đối mặt một nữ tử ngày ngày chung sống với mình như vậy, làm sao hắn có thể hoàn toàn không sinh dục niệm. Nhưng hắn vẫn cố đè nén cảm xúc ấy xuống.

Chỉ là một công cụ mà thôi, tốt nhất không nên khơi dậy bất cứ mối quan hệ nào phức tạp hơn thế. Ngay cả quan hệ xá© ŧᏂịŧ cũng nên tránh.

Hắn vẫn còn giữ trong mình chút lương tâm. Hắn không định dùng tình cảm ngây ngô của tiểu cô nương để ràng buộc nàng. Sau khi mọi chuyện kết thúc, hoặc là hắn trả tự do cho nàng, hoặc là đưa nàng mấy trăm lượng bạc để gả chồng, để nàng tự sống cuộc đời của chính mình.

Thôi Đạo Chi lau sạch vết bẩn trên mặt Tú Tú, rồi khẽ vỗ nhẹ lên hai má nàng trước khi rút tay lại.

“Đứa trẻ ngoan, muội muốn một phu quân như thế nào, ta có thể giúp muội tìm.”

Lúc đầu, Tú Tú còn chưa hiểu. Đến khi nàng bắt đầu hiểu lời hắn nói, lòng nàng không khỏi chấn động, đôi mắt phượng hơi mở, ánh nhìn tràn đầy mơ hồ và hoang mang.

Tú Tú khẽ mở miệng, môi run run mấp máy.

Nàng vừa nghe thấy gì thế này? Tìm phu quân?

“Nhị ca ca, huynh có ý gì vậy?” giọng nàng run nhẹ.

Thôi Đạo Chi mỉm cười, khoé môi nhếch lên nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, chậm rãi nói:

“Vừa nãy muội chẳng phải nói muốn tìm người để thành thân sao? Ta sẽ giúp muội toại nguyện.”

Tú Tú cảm thấy có lẽ do mình đau đến nỗi sinh ra ảo giác. Nhị ca ca, hắn biết rõ tâm ý của nàng, biết rõ lời nói khi nãy của nàng là có ý gì, vậy mà vẫn có thể thốt ra những lời lạnh lùng đến thế, làm tổn thương nàng.

Hắn không muốn nàng.

Là bởi vì Tiết cô nương sao…

Chắc chắn là vậy. Từ trước tới nay, hắn vốn chưa bao giờ nói những lời như thế. Chỉ sau khi nàng nói “đừng thích Tiết cô nương nữa”, hắn mới đột nhiên trở nên như thế này.

Tú Tú nhớ đến phụ mẫu đã qua đời của mình, nhớ đến những ngày tháng trước khi gặp Thôi Đạo Chi, những tháng ngày cô độc, nghèo khó kia, vô thức khẽ lắc đầu:

“Nhị ca ca, huynh đừng giận ta… Ta… ta vừa rồi chỉ nói bậy thôi, ta sẽ không nhắc tới Tiết cô nương nữa… ta… ta…”

Tú Tú nhìn Thôi Đạo Chi với vẻ hoảng loạn và bối rối, lòng thầm nghĩ: Huynh ấy quan tâm Tiết cô nương đến vậy sao, đến mức vì niềm vui của nàng ấy mà đuổi mình đi?

Vì sao chứ? Chỉ vì họ cùng xuất thân từ danh môn thế gia, còn nàng chỉ là một thường dân thấp kém?

Tú Tú muốn hỏi, nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt, không thể thốt nên lời.

Thôi Đạo Chi ngồi xuống mép giường, nhìn nàng hồi lâu rồi cất giọng trầm thấp:

“Muội muốn thành thân với ta sao?”

Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng hắn cũng đã nói ra lời này. Tú Tú đưa ánh mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú của hắn, kiên định gật đầu:

“Đúng vậy.”

Khóe môi Thôi Đạo Chi khẽ cong lên, trong đáy mắt ánh lên một tia chế giễu mơ hồ:

“Nếu như cả đời ta không phải chỉ cưới một mình muội, thậm chí chỉ coi muội là thϊếp, đời này không có lấy nửa phần chân tình dành cho muội. Lấy một kẻ phong lưu, muội còn muốn nữa không?”

Tú Tú sững sờ, ánh mắt ngỡ ngàng, không hiểu vì sao Thôi Đạo Chi lại vì Tiết cô nương mà nói ra những lời tuyệt tình đến mức này.

Gọi chính mình là một kẻ phong lưu bạc tình cũng đành, nhưng thù hận là sao, hắn có thù hận với ai?

“Huynh không phải là người như thế.” Rất lâu sau, nàng khẽ đáp.

Hắn từng nói muốn sống với nàng, cũng từng sống cùng nàng rất vui vẻ trước khi Tiết Chiêu Âm xuất hiện, vì sao mọi thứ lại trở thành thế này?

Nàng không hiểu.

Thôi Đạo Chi đánh giá nàng một lúc lâu, trong ánh mắt hắn thoáng qua một tia thương hại.

Ngây thơ.

Mà những kẻ ngây thơ, đôi khi sẽ làm ra vài việc ngu xuẩn.

Hắn đưa mắt nhìn ra sân, giọng trầm xuống:

“Ngay cả ta còn không hiểu rõ chính mình, muội dựa vào đâu mà kết luận ta là người như thế nào? Đừng nghĩ ta tốt thế, cũng đừng quan tâm ta nữa, như thế mới có lợi cho muội.”

Hôm nay ứng phó đám quan lại đã đủ mệt mỏi, nói xong câu ấy, Thôi Đạo Chi không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi.

Tú Tú nhìn theo bóng lưng hắn rồi nằm nhoài xuống giường, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Nàng tháo cây trâm mà Thôi Đạo Chi từng tặng xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn nó.

Một dự cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng Tú Tú, Thôi Đạo Chi đang dần rời xa nàng. Hoặc có lẽ, giữa hai người họ vốn dĩ chưa từng có thứ gọi là tình cảm. Tất cả chỉ là một phía nàng tự nguyện mà thôi.

*

Tú Tú nằm nghỉ trên giường mấy ngày liền, ngày nào cũng ủ rũ không vui. Tước nhi đến chăm sóc nàng cũng nhận ra nàng không còn hoạt bát như trước, cả ngày chỉ nằm thẫn thờ. Chỉ khi nghe thấy Thôi Đạo Chi trở về, ánh mắt nàng mới lóe lên một thoáng chớp động.

Tước nhi nhìn ra giữa hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nên gắng sức đứng bên Tú Tú để chỉ trích Thôi Đạo Chi.

Nàng ấy còn nhỏ tuổi, lời nói không kiêng nể gì nên cứ lải nhải không ngừng. Có lần đang mắng say sưa nên không chú ý Thôi Đạo Chi đã trở về rồi bị hắn bắt gặp. Nàng ấy sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra, răng va lập cập, nửa câu cũng nói không nên lời.

Thôi Đạo Chi chỉ liếc cô nhóc một cái rồi quay đi, không nói một lời. Nhưng như thế cũng đủ làm Tước nhi hoảng sợ. Từ đó về sau, lần nào nàng ấy cũng tính toán canh giờ hắn trở về để rời đi trước nửa canh giờ.

Tiết Chiêu Âm sai người mang rất nhiều lễ vật đến, nha hoàn của nàng ta nói rằng cô nương không hề biết chuyện Tú Tú bị đánh ở dịch quán, chỉ nghe kể lại từ người khác sau đó mới hay tin. Vì thế, cô nương đã phạt Tú Ngọc rồi còn đích thân sai nàng ta đến xin lỗi Tú Tú.

Tú Tú nhìn Tú Ngọc - người ngày thường vẫn vênh váo đắc ý nay phải cúi đầu hành lễ trước mặt mình, nhưng nàng không nói một lời.

Nàng nhận ra dù Tú Ngọc ngoài mặt cung kính, đáy mắt vẫn chứa đầy khinh thường. Khi nghe một nha hoàn khác nói chuyện, ánh mắt Tú Ngọc còn đảo quanh gian phòng đầy vẻ chán ghét.

Tú Tú không thích những người này.

Tiết Chiêu Âm gửi tới rất nhiều thứ, ngoài những món son phấn, xiêm y và vải vóc dành cho nữ nhi, còn có không ít sách vở, trà cụ, và đặc biệt hơn cả là một cây đàn cổ.

Tú Tú vốn chưa từng dùng đến những thứ thanh nhã như vậy, chỉ nhìn qua đã biết những vật ấy vốn không phải gửi cho nàng.

Con gái nhà quan tặng đồ cho mình, đó là vinh dự, là ân huệ, tất nhiên không thể từ chối. Trên thực tế, một thứ dân như Tú Tú căn bản không có quyền từ chối, vì nếu như từ chối chẳng khác nào tát vào mặt Tiết Chiêu Âm.

Tú Tú dọn sách vở, trà cụ và cây đàn cổ sang phòng Thôi Đạo Chi, phần còn lại chia cho Tước nhi một ít rồi đem ném vào tây phòng.

Khi Thôi Đạo Chi trở về, thấy trong phòng có thêm những thứ mới, hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống trước cây đàn, ngón tay nhẹ nhàng gảy lên dây. Lâu rồi không chạm đàn, đầu ngón tay hắn lúc đầu còn vụng về, nhưng dần dần âm điệu trở nên trôi chảy, êm đềm.

Tú Tú khẽ nói: “Đây là đồ Tiết cô nương sai người đưa tới.”

Thôi Đạo Chi tay vẫn gảy đàn, đáp: “Ừ.” Vẻ mặt hoàn toàn không có gì là ngạc nhiên.

Nhìn phản ứng của hắn, ánh mắt Tú Tú dần tối lại. Nàng xoay người bước đi chậm rãi về phòng mình, khép cánh cửa nhỏ lại rồi tựa lưng vào cửa, ngồi bệt xuống đất, im lặng hồi lâu.

Không biết qua bao lâu nàng mới đứng dậy, phủi bụi trên người rồi đi về phía mép giường.

Nàng ngồi đó, nhìn sắc trời ngoài kia dần chìm vào bóng tối, ôm chặt hai đầu gối trong tay.

Ngày mai là Tết Thượng Nguyên.

Chỉ đến khi tiếng đàn trong phòng bên kia ngừng lại, Tú Tú mới buông hai tay đã tê cứng, rồi nằm xuống giường trùm chăn kín người.