Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ái Thục Nhân

Chương 1.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phụ thân chỉ có mỗi mình nàng, tuy nhà chẳng mấy dư dả nhưng nuôi dưỡng nâng niu nàng như châu như ngọc. Biết rõ tình hình bên kia, ông đương nhiên không chịu gả nàng cho hạng người ấy, bèn từ chối Tôn gia. Nào ngờ việc này chưa được bao lâu, ông đi buôn ngoài thành gặp sơn tặc, một mạng quy thiên.

Chỉ trong một đêm, nàng thành cô nhi.

Đúng lúc ấy Tôn gia lại đến, lấy ra một tờ hôn thư, khăng khăng nói hai nhà đã đính ước, giấy hồng mực đen rành rành, nói nàng nhất định phải gả cho nhà họ. Nàng lấy cớ phụ thân vừa mất để trì hoãn rồi gom tiền đến nha môn thưa kiện, mong có thể huỷ bỏ mối hôn sự này.

Suốt một năm chạy đi chạy lại không biết bao nhiêu lần, nha môn chỉ nói để nàng tự thương lượng với Tôn gia. Tôn gia thì sống chết không buông, một mực chắc rằng hôn thư do chính phụ thân nàng viết, nàng sớm đã là dâu chưa qua cửa của họ.

Hai ngày trước, Tôn Hoài Niên chết, nàng còn tưởng hôn sự rốt cuộc cũng bỏ. Nào ngờ hôm nay Tôn gia kéo cả một đám lớn đến, nói là muốn rước dâu.

Tôn Hoài Niên đã chẳng còn, họ rước dâu cái gì?

Tất nhiên nàng không chịu, nhưng bọn họ lại ép nàng thay hỉ phục, chải chuốt trang điểm, áp lên kiệu hoa.

Ngày trước Tôn gia nhất quyết bắt nàng gả đi là để xung hỉ cho Tôn Hoài Niên. Nay hắn ta đã chết, bọn họ vẫn khăng khăng bắt nàng đi, nửa khắc cũng không đợi được, là vì sao? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cưới vợ cho con trai nhà mình để giữ thể diện thôi sao?

Trong lòng Tú Tú rối bời, càng nghĩ càng thấy việc này không đơn giản như vậy.

Ý nghĩ phiêu đãng, chẳng bao lâu nàng nhớ đến song thân. Nếu dưới suối vàng cha mẹ biết được nàng bị người ta bắt nạt như thế…

Hốc mắt nàng nóng lên, nhưng rất nhanh đã nén xuống.

Nàng nghiêng người, giơ chân đá mạnh vào vách kiệu. Kiệu phu ở bên ngoài mắng vọng vào, cỗ kiệu cũng chậm lại đôi chút.

Chẳng mấy chốc, ngoài rèm lại vang lên giọng của bà tử lúc đầu:

“Cô nương đừng bướng bỉnh nữa. Cô nương xem ngày trước Tùy quốc công hiển hách biết bao, nhất là thế tử Thôi Đạo Chi, nhiều lần lập chiến công, anh hùng một phương, đi đến đâu ai mà chẳng kính nể. Thế mà giờ thì sao? Con cưng của trời không phải vẫn bị rớt xuống vũng bùn đó sao, cả nhà kẻ chết người tan. Từ một thế tử cao cao tại thượng rốt cuộc lại trở thành một tội thần để mặc người ta bố trí, khinh thường. Hơn nữa người ta xem chừng còn hiểu thời thế hơn cô nương đấy, ít nhất còn biết nhìn sắc mặt người khác mà sống.”

“Con người phải nhìn cho rõ thời cuộc, nếu không cứ làm ầm ĩ cũng chỉ tổ rước họa vào thân thôi. Cô nương, người nói có đúng không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »