Chương 14: Xứng đôi

Một khoảng lặng dài đằng đẵng bao trùm khắp gian phòng, chẳng rõ đã trôi qua bao lâu, ngọn đèn dầu bỗng khẽ rung lên, ánh sáng lay lắt chiếu lên gương mặt Tú Tú, lúc sáng lúc tối.

Tước nhi thoáng hoảng hốt, rụt rè vươn tay kéo nhẹ ống tay áo nàng: “Tú Tú tỷ tỷ, tỷ không sao chứ.”

Vừa rồi cái khoảnh khắc đó thực sự đã làm cô bé sợ chết khϊếp.

“Không có gì.” Tú Tú nhặt đôi đũa lên lần nữa, gắp một miếng cá bỏ vào bát cô bé: “Ăn đi.”

Giọng nàng nghẹn lại, như đang ra sức kìm nén thứ gì đó. Tước nhi cầm bát trong tay, nhưng nửa hạt cơm cũng nuốt không trôi.

Tú Tú không hề rơi lệ, thế nhưng sắc mặt của nàng lại khiến Tước nhi cảm nhận được nỗi đau khổ sâu sắc.

Giờ phút này, Tước nhi bắt đầu hối hận vì đã nhanh mồm nhanh miệng, đem chuyện kia nói với nàng.

Cô bé gãi đầu, lắp bắp: “Muội, muội khi đó đứng khá xa, nhìn cũng không rõ lắm, có khi là muội nhìn nhầm thôi, Tú Tú tỷ tỷ…”

Đêm tối mịt mùng, ánh đèn dầu không ngừng lay động, khuôn mặt Tú Tú chìm khuất trong bóng tối.

Tước nhi càng nói càng cuống, lại đưa tay định kéo nàng, nhưng Tú Tú đã đặt tay lên tay cô bé, khẽ nói: “Ta thật sự không sao. Giờ này rồi, nhị ca ca và Tiết cô nương hôm nay e là sẽ không về nữa. Chỗ đồ ăn này bỏ ở đây không ai ăn thì cũng uổng phí. Chút nữa muội mang một ít về cho Trịnh bá và Trịnh thẩm đi.”

Tước nhi cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện quả thực Tú Tú tỷ tỷ không hề khóc, lúc này mới yên tâm đôi chút.

Trong lòng cô bé lại càng xót xa thay cho Tú Tú. Mấy ngày nay Tú Tú đã bỏ ra không ít tâm huyết chỉ để chuẩn bị sinh nhật cho Thôi nhị gia, cô bé đều trông thấy hết. Ấy vậy mà hôm nay, trong lúc vui mừng chờ đợi, bày biện một bàn tiệc lớn để đón hắn về, Thôi nhị gia lại cùng một cô nương khác bỏ đi, cả ngày chẳng buồn quay lại.

Nếu đổi lại là mình, e rằng đã sớm đau lòng đến chết mất rồi.

Cô bé vốn không định để Tú Tú ở một mình, cứ khăng khăng muốn ở lại bầu bạn đêm nay, nhưng Tú Tú khẽ xua tay đuổi cô bé về: “Trịnh thẩm đang chờ muội ở nhà đó. Muội không về, cẩn thận bà ấy lại túm lỗ tai muội.”

Lời uy hϊếp này quả nhiên có tác dụng. Tước nhi sợ mẹ nhất, liền nhảy xuống ghế đi ra cửa: “Tú Tú tỷ tỷ, muội đi đây.”

Tú Tú khẽ gật đầu.

Chờ cô bé lưu luyến bước ra khỏi cửa, Tú Tú vẫn ngồi thêm một lúc nữa rồi mới đứng dậy thu dọn bàn ăn.

Ngoại trừ nồi canh gà và món cá, còn lại tất cả những món khác đều chưa hề động đến một đũa nào. Tú Tú cẩn thận gom hết mang vào bếp cất giữ.

Nửa canh giờ sau, Tú Tú cuối cùng cũng thu dọn xong xuôi rồi nằm xuống giường.

Đã là giờ Hợi rồi, vậy mà Thôi Đạo Chi và Tiết Chiêu Âm vẫn chưa trở về.

Rốt cuộc bọn họ đã đi làm gì?

“Buổi sáng muội còn thấy bọn họ tay trong tay, rất thân mật…”

Bàn tay Tú Tú bất giác siết chặt lại, trong đầu vang vọng mãi giọng nói của Tước nhi.

Dù biết rõ Thôi Đạo Chi không phải là người như thế, nhưng nàng vẫn không thể ngăn nổi trí tưởng tượng của mình vẽ ra cảnh hắn và Tiết Chiêu Âm ở bên nhau.

Nam tài nữ sắc, quả là xứng đôi vừa lứa.

Nhị ca ca huynh ấy có khi nào… thật sự đã có chút động lòng với Tiết cô nương rồi không.

Càng nghĩ, nàng lại càng cảm thấy khả năng ấy là có thật. Từ sau khi Tiết cô nương xuất hiện, thời gian nhị ca ca ở bên nàng ít hẳn đi. Tiết cô nương và hắn môn đăng hộ đối, lại cùng chung sở thích đọc sách, mỗi ngày dường như có bao nhiêu chuyện cũng nói không hết.

So với nàng thì… nàng xuất thân thấp kém, học vấn không đáng kể, nhan sắc lại càng chẳng thể so sánh với tư thái đoan trang nhã nhặn của Tiết cô nương. Nếu nàng là nam nhân, e rằng chính nàng cũng sẽ thích Tiết cô nương.

Trong dân gian có những lời kể truyền miệng, tuấn lang văn nhã cùng mỹ nhân e lệ, hẹn nhau dạo chơi ngắm cảnh, đến khi hứng chí dâng trào thì trong ngõ hẻm vắng vẻ, tay trong tay thổ lộ tâm tình, xiêm áo xộc xệch, khăn tay rơi xuống…

Nàng không hiểu hết những lời ám chỉ trong đó có ý gì, nhưng vẫn đọc ra được sự thân mật vượt xa giới hạn thường tình giữa hai người.

Bọn họ có phải cũng thế không?

Tú Tú không dám nghĩ tiếp nữa.

Nàng lấy ra miếng ngọc bội mà vốn dĩ mình định tặng cho Thôi Đạo Chi, đôi mắt bỗng cay xè.

Không thể khóc. Cha từng nói, nữ nhi khóc nhiều sẽ thành xấu xí, nàng không thể để cha mình phải thất vọng.

Tú Tú dùng sức lau mạnh khóe mắt hai lần rồi kéo chăn trùm kín người.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, hai mắt nàng quả nhiên đã sưng húp như hai hạt đào chín.

Nàng uể oải ngồi ăn sáng trong sân, đi ra ngoài hỏi thăm cũng chẳng ai biết hai người họ đã đi đâu.

Sau bữa trưa, Tú Tú nằm ngẩn ngơ trong phòng, tay mân mê ngọc bội. Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng cửa “kẽo kẹt”, nàng lập tức bật dậy, suýt nữa làm rơi cả ngọc bội trong tay rồi vội vàng chạy ra.

Chân không xỏ giày, nàng vội vã chạy ra phòng ngoài. Vừa nhìn thấy Thôi Đạo Chi, đáy mắt nàng lại dâng lên một cỗ xót xa mơ hồ.

Thì ra nhị ca ca không hề bỏ đi cùng Tiết cô nương.

Hắn không bỏ rơi nàng.

Ngọc bội bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay, để lại một vết hằn đỏ sâu hoắm.

Thôi Đạo Chi bước vào nhà, sắc mặt nặng nề.

Hôm qua, hắn đưa Tiết Chiêu Âm tới dịch quán ở Hà Châu và gặp mặt Tiết Sùng Minh. Sau khi biết muội muội mình bị nhà họ Tề lén lút chèn ép, Tiết Sùng Minh đương nhiên nổi giận. Hắn ở đấy nhân đó khuyên giải, mới có cớ tìm đến tổng đốc phủ, gặp vị đại phu mà Tiết Chiêu Âm từng nhắc tới để điều tra chuyện liên quan đến Vương quý phi.

Ban đêm, hắn lén xông vào phòng vị đại phu kia, dùng vài thủ đoạn, quả nhiên moi được tin tức.

Hóa ra, trước khi Vương quý phi tiến cung, bà ta đã cùng một người khác tư thông rồi sinh ra một đứa con gái. Bấy lâu nay, Thôi Đạo Chi vẫn muốn biết rốt cuộc phụ thân mình đã nắm giữ bí mật gì mà phải mất mạng. Không ngờ lại chính là chuyện này.

Chẳng trách Vương quý phi phải ra tay tàn nhẫn đến vậy. Nếu đương kim hoàng đế biết được chuyện này, không chỉ mình bà ta không có kết cục tốt đẹp, mà ngay cả Vương gia và Tề gia cũng sẽ bị liên lụy, gặp họa tru di cửu tộc.

Thôi Đạo Chi muốn hỏi thêm về đứa bé kia, nhưng vị đại phu kia chỉ chậm rãi thốt ra hai chữ: “Đã chết.”

Đứa con mà Vương quý phi sinh ra vẫn luôn được một gia nô nhà họ Tề nuôi dưỡng. Khi mới hơn hai tuổi, nó bất ngờ ngã xuống hồ nước rồi chết đuối.

Kết cục như vậy, sao có thể không khiến Thôi Đạo Chi phẫn nộ cho được. Vốn tưởng đã tìm ra cơ hội đẩy ngã Vương quý phi, báo thù cho phụ thân, thế nhưng tất cả lại hóa công cốc.

Huống hồ, hiện giờ hắn ở tận Hà Châu, cách Trường An hàng vạn dặm. Dù có khôi phục quan chức đi chăng nữa, chỉ dựa vào một vị đại phu và một bà mama, với mức độ sủng ái mà Vương quý phi đang được hưởng, hắn cũng chẳng thể lay chuyển được nàng lấy nửa phần.

Trong lòng hắn, hận ý như cỏ dại, điên cuồng trỗi dậy. Nhưng theo sau đó lại là cảm giác thất bại vô tận.

Không thể báo thù. Phụ thân ở nơi chín suối có linh, e rằng cũng sẽ hổ thẹn vì sự bất tài của hắn.

“Nhị ca ca.” Tú Tú thấy vẻ mặt hắn khác lạ, có chút lúng túng mà gọi, “Tiết cô nương đâu rồi?”

Tước nhi nói rằng sáng qua hai người cùng rời đi, sao giờ chỉ có mình hắn trở về?

Khi biết Thôi Đạo Chi đã đưa Tiết Chiêu Âm đến chỗ ca ca nàng ta, Tú Tú khá bất ngờ, lòng như trút được gánh nặng, khoé môi cũng không kìm nổi nụ cười.

Thì ra hôm qua hai người họ ra ngoài là vì chuyện này.

Tú Tú lập tức thấy tối qua bản thân thật nhỏ nhen. Người ta là đi làm chính sự, vậy mà nàng lại nghĩ lung tung, còn vì thế mà khóc lóc, thật đúng là mất mặt.

Nàng sờ lên đôi mắt sưng đỏ của mình, mặt nóng bừng lên. Nàng chạy vào bếp lấy trứng gà đã luộc để chườm, sau đó mới bước ra, đến trước phòng Thôi Đạo Chi. Nắm chặt tay, đi tới đi lui chỗ cửa ra vào, do dự hồi lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm bước vào.

Thôi Đạo Chi đang gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm ngâm suy tính cách lần theo manh mối từ vị đại phu kia để tìm ra bà mama, hòng moi thêm tin tức. Thấy nàng bước vào, hắn ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Bình thường nàng không có việc sẽ không tới quấy rầy hắn.

Tú Tú nghĩ đến món đồ mình định đưa, mặt càng đỏ bừng hơn. Hôm qua nàng mới biết, thì ra tặng ngọc bội cho người khác còn mang một tầng ý nghĩa khác nữa.

Giữa nam và nữ, tặng ngọc bội cho nhau chính là biểu tượng của tình ý.

Thấy ánh mắt Thôi Đạo Chi nhìn về phía mình, Tú Tú chậm rãi lấy ngọc bội từ sau lưng ra, đưa tới trước mặt hắn:

“Nhị ca ca, hôm qua là sinh nhật của huynh, cái này… tặng cho huynh.”

Nàng hồi hộp đến mức nói năng cũng chẳng trôi chảy.

“Đặt xuống đi.” Tâm trí Thôi Đạo Chi vẫn chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ, chỉ tiện tay chỉ mặt bàn một cái, giọng hờ hững.

Huynh ấy nhận rồi!

Tim Tú Tú đập thình thịch như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.

Nàng nhẹ nhàng đặt ngọc bội lên mặt bàn, siết chặt ngón tay, lấy hết dũng khí hỏi:

“Nhị… nhị ca ca… đến tiết Thượng Nguyên, chúng ta cùng đến đền Nguyệt Lão ngắm hoa đào nhé?”

Câu nói này đã là lời thổ lộ ngầm rất rõ ràng. Vừa dứt lời, nàng đã xấu hổ đến mức chỉ muốn lấy tay che mặt.

“Đền Nguyệt Lão ở đâu?”

Nghe hắn hỏi vậy, Tú Tú sững sờ, rồi ngẩng đầu đáp, giọng lắp bắp:

“Ngay bên cạnh ngõ Tùng Tử… nơi đó rất đẹp.”

“Ngõ Tùng Tử…”

Thôi Đạo Chi gật đầu: “Được.”

Tú Tú không ngờ hắn lại đồng ý dứt khoát như vậy, liền không kìm được mà mỉm cười rạng rỡ. Trong ánh mắt nàng giờ đã chẳng còn chút buồn bã hay bất an nào của ngày hôm qua.

Nàng không khỏi nghĩ, nhị ca ca đã đồng ý đi đền Nguyệt Lão cùng mình, có phải trong lòng hắn cũng có một chút tình cảm với nàng rồi không? Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng nàng lại chẳng dám hỏi thành lời.

Ánh mắt Thôi Đạo Chi lướt qua gương mặt nàng, thấy gương mặt ấy mang nét kiều diễm tự nhiên, đôi mắt sáng lấp lánh, cả người tựa như một cành đào trong ngày xuân, rực rỡ lại ướŧ áŧ.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, rồi khẽ hỏi:

“Còn chuyện gì nữa không?”

Tú Tú vội lắc đầu, nói hắn hãy nghỉ ngơi cho tốt, rồi lập tức quay người chạy ra ngoài.

Nàng chạy vội như thể sau lưng có thứ gì đó đang đuổi theo. Còn Thôi Đạo Chi, đối với tâm tư của tiểu nữ nhi thì chẳng mấy hứng thú, chỉ cảm thấy nàng đôi lúc khá hoạt bát, khiến hắn cũng không đến nỗi quá cô quạnh.

Hắn đứng dậy, đi tới bên giường rồi nằm xuống, ánh mắt dừng lại trên bức hoạ treo ở bức tường phía tây, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc khẽ gõ nhẹ lên đùi.

Nghĩ tới Vương quý phi, đôi mắt Thôi Đạo Chi lập tức lạnh lẽo. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ khép mắt lại.