Chương 11: Chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn

Trong nhà Tú Tú có bốn gian phòng: phòng bếp, nhà chính, đông phòng và tây phòng. Trong đó, phòng bếp nằm riêng ở phía đông, còn ba gian còn lại đều quay mặt về phía nam, liền nhau thành một dãy.

Thôi Đạo Chi và Tú Tú mỗi người ở một gian, gian tây phòng còn lại vốn dùng để chất đống đồ lặt vặt nên chẳng thể ở được, vì vậy Tú Tú đành sắp xếp để Tiết Chiêu Âm ở chung cùng mình tại gian đông phòng.

Đông phòng vốn chỉ có một chiếc giường nhỏ, chỉ đủ cho một người nằm, nên Tú Tú đã chuyển hai chiếc bàn thấp bỏ đi từ tây phòng sang, kê sát lại để làm thành một chiếc giường tạm cho mình.

Tú Tú biết bản thân ban đêm ngủ không yên giấc, sợ sẽ làm kinh động đến Tiết Chiêu Âm, nên cố ý dời chiếc giường tạm ra xa thêm một chút.

Trước khi ngủ, Tú Tú lấy ra một túi vải thêu hoa màu lam trắng, mở túi rồi lấy từ bên trong ra hai chiếc trâm vàng đưa cho Tiết Chiêu Âm.

“Tiết cô nương, đây là thứ ta gỡ ra từ tóc của cô khi giúp cô lau người hôm nay. Đồ quý giá như thế này ta sợ đánh mất nên đã bọc lại cẩn thận bằng vải, giờ trả lại cho cô.”

Tiết Chiêu Âm đang ngồi trên sập quan sát căn phòng. Dù ở Trường An hay bất cứ nơi nào khác, khuê phòng của nàng ta lúc nào cũng rộng rãi sáng sủa, dù là ban đêm cũng có mấy chục ngọn đèn thắp sáng chiếu rọi khắp nơi như ban ngày.

Giờ nhìn quanh căn phòng chật hẹp, tối tăm đến mức khuôn mặt người cũng chẳng nhìn rõ, Tiết Chiêu Âm không kìm được khẽ ho một tiếng.

Không biết bao giờ ca ca mới đến đón nàng. Lần này nàng ta trốn ra ngoài quả thật có phần bốc đồng, chỉ hy vọng huynh trưởng sẽ không trách tội là được.

“Tiết cô nương?”

Thấy nàng ta đang xuất thần, Tú Tú tưởng nàng ta khó chịu nên không kìm được mở miệng hỏi.

Tiết Chiêu Âm ngẩng mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười nói: “Tú Tú cô nương.”

Tú Tú hơi ngượng ngùng gật đầu: “Tiết cô nương cứ gọi ta là Tú Tú là được rồi.”

“Được.” Tiết Chiêu Âm gật đầu, “Ta còn chưa cảm tạ ơn cứu giúp của cô. Hai chiếc trâm này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, coi như là ta gửi cô thay lời cảm tạ.”

“Chẳng đáng bao nhiêu tiền…”

Tú Tú cụp mắt nhìn hai chiếc trâm trong tay, ánh vàng rực rỡ phát ra ánh sáng lấp lánh khiến nàng phải chớp mắt mấy lần.

Bảo sao sau khi tỉnh lại Tiết cô nương không hề nhắc đến chuyện trâm cài, nàng còn tưởng rằng nàng ta đã quên, hóa ra là bởi nàng ta vốn dĩ không coi những thứ này ra gì.

Phải biết rằng, chỉ cần có một trong hai chiếc trâm này thôi cũng đủ để nàng sống sung túc cả nửa đời người.

Nhà giàu đều là như vậy sao? Nhị ca từ trước tới nay có phải cũng như vậy không?

Không hiểu vì sao trong lòng Tú Tú bỗng dâng lên một cảm giác thất bại mơ hồ.

Nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thôi Đạo Chi như bị một sợi dây vô hình kéo ra xa thêm một đoạn.

Hai chiếc trâm quý giá như thế, Tú Tú tất nhiên không dám nhận. Nàng thấy Tiết Chiêu Âm vẫn đang mặc y phục trên người mà không thay ra, liền hiểu rằng xiêm y nàng đưa ra không hợp với đối phương.

Cũng phải thôi, nàng ấy là một tiểu thư khuê các, thường ngày vẫn luôn mặc lụa là gấm vóc, sao có thể quen khoác lên người áo vải thô sơ chứ?

Vì vậy Tú Tú lên tiếng: “Hay là ta mang một chiếc trâm đi cầm, lấy tiền mua vài bộ y phục vừa người cho cô nương nhé?”

Nghe vậy, Tiết Chiêu Âm bật cười: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”

Nghĩ một chút, nàng ta lại nói thêm: “Ta thấy nơi này cũng chẳng có sách vở gì. Nếu còn dư tiền thì mua thêm vài quyển sách nữa đi. Ta sẽ viết cho cô một danh sách, cô cứ theo đó mà mua.”

Tú Tú theo bản năng sững người.

Tiết Chiêu Âm lúc này mới nhớ ra cô nương trước mặt hẳn là không biết chữ, bèn nói:

“Thôi, để ta tự đi mua thì hơn.”

Tú Tú vội lắc đầu, mặt hơi đỏ lên: “Ta… ta biết chữ, chỉ là không biết nhiều lắm thôi. Khi còn nhỏ có một người bạn của cha ta đã dạy ta đọc Thiên Tự Văn, Tiết cô nương cứ yên tâm, những thứ cô dặn ta nhất định sẽ mua được.”

Nàng như sợ người ta không tin lời mình, lại lặp lại hai lần nữa.

Tiết Chiêu Âm gật đầu: “Vậy làm phiền cô rồi.”

Từng câu từng chữ trong cuộc trò chuyện giữa hai người, một chữ cũng không rơi xuống đất, tất cả đều truyền vào tai Thôi Đạo Chi ở gian bên. Hắn bước tới trước chiếc bàn bát tiên, duỗi tay bóp tắt bấc đèn dầu, rồi buông tay ra, lặng lẽ nhìn làn khói trắng mảnh mai tan vào không trung.

Một lúc lâu sau, Thôi Đạo Chi lên giường nằm xuống, khép mắt nghỉ ngơi.

Nửa đêm, hắn lại mơ thấy ác mộng.

Trời mưa tầm tã, phụ thân hắn quỳ gối trước Ngọ Môn, toàn thân ướt sũng, từng giọt mưa theo nếp nhăn trên trán ông chảy xuống gương mặt già nua nhưng vẫn kiên nghị.

Gần hai mươi canh giờ quỳ rạp dưới đất, rốt cuộc thân thể ấy cũng đổ gục. Nhưng vào khoảnh khắc ngã xuống, sống lưng ông vẫn còn thẳng tắp.

Một đời tung hoành chiến trường, dũng mãnh vô song, vậy mà vị lão tướng từng cầm quân đánh đâu thắng đó lại ngã xuống một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa còn ngã xuống ngay trước mảnh đất một tấc vuông của hoàng cung.

Một nữ nhân mặc cung trang đứng trên thành Ngọ Môn, liếc mắt nhìn một cái rồi xoay người rời đi. Tấm váy đỏ uốn lượn trên người nàng ta kéo dài như một vệt máu, thẳng tắp nối thẳng xuống địa ngục.

Đó chính là Vương thị, sủng phi của Tuyên Võ đế, cũng là kẻ chủ mưu đã hại chết phụ thân hắn.

Khi thi thể phụ thân được đưa về nhà, đã chẳng còn hình dạng con người. Đại ca hắn vốn đã bệnh lâu năm, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền thổ huyết mà chết, theo chân phụ thân.

Đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời Thôi Đạo Chi.

Khi hình ảnh hiện về khoảnh khắc hắn cùng huynh trưởng làm lễ tang cho phụ thân, Thôi Đạo Chi giật mình tỉnh dậy, hơi thở dồn dập, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đợi khi bình tĩnh trở lại, trong đáy mắt hắn chỉ còn lại một mảnh băng giá.

Đêm khuya tĩnh lặng, không một tiếng động. Thôi Đạo Chi theo bản năng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay trái, mắt dán vào xà nhà. Không biết đã qua bao lâu, hắn mới từ từ nhắm mắt lại lần nữa.

*

Hai chiếc trâm của Tiết Chiêu Âm vô cùng quý giá, Tú Tú mang đến tiệm cầm đồ, đổi được gần hai trăm lượng bạc.

Tú Tú chưa từng thấy nhiều tiền như thế trong đời. Nàng ôm bạc vào ngực, tay run lên không ngừng, chỉ sợ lỡ làm mất thì không biết bồi thường thế nào.

Trời còn chưa sáng rõ, Tú Tú đã vội vàng dậy, đo đạc kỹ lưỡng kích cỡ của Tiết Chiêu Âm, rồi đến cửa hàng nổi tiếng nhất ở chợ thành tây mua vài bộ xiêm y bằng vải tốt nhất. Sau đó nàng còn mang theo danh sách mà Tiết Chiêu Âm đã liệt kê để mua đủ sách vở, rồi mới quay về.

Khi về đến nhà, mồ hôi nàng đổ ướt trán, hai tay rã rời. Nàng giao đồ cho Tiết Chiêu Âm, rồi đưa cả số bạc còn dư cho nàng ta.

Tiết Chiêu Âm đang lật sách, bảo nàng giữ lại số tiền dư đó, coi như thù lao chạy việc.

Tú Tú khẽ hé môi, giơ tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi xua tay từ chối. Nàng gói bạc cùng biên lai cầm đồ vào trong một miếng vải, đặt dưới gối của Tiết Chiêu Âm.

Làm xong mọi việc, nàng ra sân, ngồi dưới gốc cây hồng nhìn đàn kiến bò qua bò lại mà trầm ngâm nghĩ ngợi:

Nhị ca ca sao vẫn chưa về vậy?

Ngày thường không thấy gì, nhưng giờ trong nhà bỗng dưng có thêm một người, đặc biệt là khi người ấy lại chẳng nói chuyện gì với mình, cuộc sống bỗng trở nên nặng nề hơn nhiều.

Tú Tú không dám đến gần Tiết Chiêu Âm, sợ quấy rầy đối phương.

Tước nhi đi thăm biểu tỷ, trong nhà chẳng còn ai để trò chuyện.

Trong lòng nàng hy vọng Thôi Đạo Chi sẽ về sớm để nói chuyện với mình, để nàng không thấy quá cô đơn.

Một con kiến bò lên giày của Tú Tú, nàng đưa ngón tay chọc nó xuống đất, nhưng nó lại bò lên lần nữa. Lặp đi lặp lại như thế khiến Tú Tú cười khanh khách.

Bỗng nhiên, Tú Tú nhớ ra không lâu nữa là sinh nhật của Thôi Đạo Chi. Nàng nên chuẩn bị một món quà sinh nhật cho hắn, nhưng không biết hắn thích gì. Suốt nửa năm qua, nàng chưa từng thấy hắn đặc biệt yêu thích món đồ nào.

Tú Tú nhất thời không nghĩ ra được gì.

Phải rồi, Tiết cô nương và nhị ca ca xuất thân ngang hàng nhau, hẳn là nàng ấy sẽ biết hắn thích gì.

Tú Tú đưa tay quét con kiến vẫn bám trên giày xuống đất, do dự một lúc rồi đứng dậy, đánh bạo bước đến trước mặt Tiết Chiêu Âm để hỏi.

Tiết Chiêu Âm đang ngồi bên cửa sổ đọc《Tả Truyện》, nghe nàng hỏi liền ngẩng đầu, suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Quân tử yêu ngọc, vì ngọc tượng trưng cho phẩm hạnh cao khiết, không tì vết. Tú Tú cô nương, sao cô không tặng nhị công tử một khối ngọc bội?”

Tú Tú chớp mắt ngơ ngác.

Ngọc bội đối với tầng lớp dân thường như nàng là thứ quá xa xỉ, đến nhìn thấy còn hiếm, huống hồ là sở hữu. Trước đây nhà Tôn Hoài Niên giàu có như thế, có được một khối ngọc bội cũng xem như bảo vật, mang đi khoe khắp nơi.

Nếu muốn mua một khối ngọc bội thực sự, e rằng nàng sẽ phải bỏ ra số tiền tương đương hai năm sinh hoạt phí.

Nhưng đây là sinh nhật đầu tiên của nhị ca ca sau khi đến căn nhà này. Nàng nhất định phải tặng cho hắn một món quà xứng đáng.

Tú Tú khẽ cắn môi, trong lòng đã có quyết định.

Chỉ cần chịu khó nhận thêm vài đơn hàng thêu nữa là có thể tích góp đủ tiền. Chỉ cần nhị ca ca vui vẻ, mọi thứ đều đáng giá.

Tú Tú cảm tạ Tiết Chiêu Âm rồi định ra ngoài, nhưng lại thấy Thôi Đạo Chi đã trở về.

Nàng mỉm cười rạng rỡ, bước nhanh đến chào đón rồi nói chuyện với hắn:

“Nhị ca ca, ta vừa định nói với huynh, mà huynh đã về rồi. Hôm nay gà trong nhà lại đẻ trứng. Ta đã mang một ít sang nhà Trịnh bá, giờ vẫn còn vài quả, tối nay ta nấu canh trứng cho huynh nhé?”

Thôi Đạo Chi chỉ “ừm” cho qua, bảo nàng tự quyết định, nói vài câu rồi đi vào phòng thay y phục.

Khi Tú Tú từ ngoài sân mang nước vào, nàng thấy Thôi Đạo Chi đã thay xong quần áo, đang đứng trò chuyện cùng Tiết Chiêu Âm.

Tú Tú đặt thùng nước xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Nhị ca ca hình như rất thích nói chuyện với Tiết cô nương.

Tú Tú bước tới, định xen vào vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.

Cũng phải thôi, bởi vì hai người đang nói thứ tiếng phổ thông ở Trường An, nàng nghe chẳng hiểu gì.

Hai bàn tay Tú Tú vô thức nắm chặt sau lưng. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, nam thanh nữ tú, xứng đôi vô cùng, nàng thấy khung cảnh ấy đẹp đến mức khiến lòng mình se lại.

Tú Tú vội dời ánh mắt đi, không dám nhìn thêm nữa.

Nàng thầm mắng bản thân trong lòng.

Hai người họ chỉ đang tùy tiện trò chuyện vài câu thôi, nàng suy nghĩ lung tung gì thế. Hơn nữa, Tiết cô nương là tiểu thư khuê các, chưa từng nếm trải gian khổ, nay lưu lạc tới đây, nhị ca quan tâm nàng nhiều hơn cũng là điều đương nhiên. Có gì đâu chứ.

Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Tú Tú vỗ nhẹ lên má mình, hít sâu một hơi rồi mang nước vào bếp, đổ vào chum nước, sau đó xúc một ít gạo cho gà ăn.

Đám gà từ hôm qua đã bỏ ăn, giờ vừa thấy thức ăn liền lao vào tranh nhau như ong vỡ tổ. Tú Tú lấy gậy gõ nhẹ vào đuôi chúng:

“Không được đánh nhau.”

Tất nhiên lũ gà không nghe lời, chúng càng tranh nhau dữ dội hơn, thậm chí còn đánh nhau ầm ĩ đến mức Tú Tú phải bịt tai lại.

Nàng quay đầu nhìn, thấy Thôi Đạo Chi đang cầm tờ giấy Tiết Chiêu Âm đưa, cúi xuống xem xét, miệng thỉnh thoảng còn nói điều gì đó.

Nhị ca ca thích nói chuyện với Tiết cô nương là vì nàng ấy có học thức cao sao?

Nghĩ đến việc bản thân chỉ học qua mỗi《Thiên Tự Văn》, còn tứ thư ngũ kinh thì hoàn toàn không biết gì, Tú Tú không khỏi xấu hổ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại cảm thấy chẳng sao cả. Cha từng nói, mỗi người có một sở trường riêng. Kỹ năng thêu thùa của nàng vốn rất giỏi, cũng không kém cạnh ai.

Thay vì để tâm vào những suy nghĩ vớ vẩn, chi bằng nghĩ cách nhận thêm nhiều mối thêu hơn để sớm tích góp đủ tiền mua ngọc bội.

Tú Tú tính toán trong đầu xem cần bao nhiêu bạc nữa mới đủ, rồi đổ hết chỗ gạo trong bát vào chuồng gà. Sau đó, nàng xoay người chạy vào trong bếp.