Chương 10: Không ngờ hắn lại giữ nàng ấy lại

Trời dần ngả về tối, từ phòng bếp vang lên tiếng đinh linh giòn giã.

Tú Tú đang cầm dao thái măng trên thớt, thi thoảng lại quay đầu nhìn ra sân.

Trước cửa chính, Thôi Đạo Chi cùng vị Tiết cô nương kia vẫn đang chuyện trò. Không rõ hai người nói gì, chỉ thấy Tiết Chiêu Âm cúi đầu khẽ cười.

Nụ cười ấy thanh tao, cao quý, khiến người ta chẳng nỡ khinh nhờn. Nàng ta vốn đã xinh đẹp, khi cười càng khiến dung nhan rạng rỡ, ai cũng khó lòng rời mắt.

Tú Tú thầm cảm thán: quả nhiên là tiểu thư khuê các, so với bọn nha đầu thôn dã như nàng, thực sự chẳng giống chút nào.

Nàng thật không ngờ, người mình cứu lại chính là muội muội của Tiết đại nhân.

Chỉ có điều, một tiểu thư cao quý như vậy sao lại xuất hiện đơn độc giữa chốn núi rừng hoang vu? Há chẳng phải đã gặp biến cố gì đó sao? Nếu đúng thế, nàng ấy cũng thật đáng thương.

Tiết gia…

Tú Tú vừa thái măng, vừa mải nghĩ: rốt cuộc đó là một gia tộc như thế nào? Có phải còn hiển hách hơn cả Thôi gia trước kia không? Nghe đoạn đối thoại khi nãy, hai nhà e là còn có chút giao tình sâu xa.

Tước nhi đứng nép ngoài cửa bếp lén dòm, quay lại thấy Tú Tú như hồn phách bay tận chín tầng trời, liền nhón chân lại gần, rồi “rầm” một cái dậm chân thật mạnh.

“Tú Tú tỷ tỷ, coi chừng dao thái vào tay kìa!”

Tú Tú giật nảy mình, vội cúi đầu nhìn, thấy lưỡi dao còn cách tay một đoạn, biết ngay Tước nhi cố ý dọa mình, liền cau mày mắng:

“Nha đầu này, lại dọa ta!”

Chợt nhớ ra mình lỡ lớn tiếng, nàng lập tức che miệng, trừng mắt lườm nàng ấy một cái.

Tước nhi thấy nàng cẩn trọng như vậy, bèn cười hì hì:

“Tú Tú tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ xinh đẹp kia khiến tỷ cảm thấy thua kém rồi không?”

Tú Tú vừa nghe, liền chống nạnh: “Nói bậy gì thế! Cái gì mà thua với chả kém! Muội không về nhà ăn cơm, chạy tới đây làm gì?”

Tước nhi cố tình chọc tức: “Muội tới ngắm mỹ nhân, chứ đâu phải tới coi tỷ đâu.”

Tú Tú tức đến nỗi nện mạnh nàng ấy một cái. Tước nhi lập tức cầu xin tha:

“Tỷ tỷ, muội chỉ lỡ lời thôi! Nàng ta sao bì được với tỷ. Muội ăn no rảnh rỗi, nên cố ý qua đây tìm tỷ chơi thôi.”

Lúc này Tú Tú mới chịu buông tay, rồi nàng chợt phát hiện cây trâm hoa quế trên đầu đã không thấy đâu, liền hoảng hốt cúi người tìm.

Tước nhi cũng vội giúp, vừa tìm vừa nói:

“Tú Tú tỷ tỷ, chỉ là một cây trâm mà thôi, cần gì quý trọng thế? Mất rồi thì thôi. Chờ sau này muội dành dụm tiền, sẽ mua cho tỷ cả một rương đầy trâm.”

Nghe nàng ấy nói, Tú Tú bật cười, khom lưng nhặt cây trâm trên miệng lu nước lên, lau khô rồi cẩn thận cài lại lên tóc, nói:

“Muội thì biết cái gì. Ta không cần nhiều, chỉ cần cây trâm này thôi. Cho dù có cho ta cả ngàn cây trâm, cây này cũng không thể bỏ, hiểu chưa?”

Đó là bởi vì cây trâm này là do Thôi Đạo Chi đích thân tặng cho nàng. Đến một vết xước nàng cũng không để bị, nói gì đến việc vứt đi.

Tước nhi làm ra vẻ “muội hiểu rồi”, cười mờ ám.

Tú Tú bị nàng ấy nhìn đến đỏ mặt, vội quay lại tiếp tục xắt rau, chẳng thèm để ý tới nàng nữa.

Tiết xuân ấm áp, cây hồng già nua nay đã đâm chồi non xanh biếc. Vài chú chim nhỏ đậu trên cành ríu rít hót không ngừng, bay tới bay lui.

Trong gian nhà chính, Tiết Chiêu Âm đã mặc xong y phục, cùng Thôi Đạo Chi ngồi đối diện nhau. Nàng ta có phần không quen, khẽ kéo kéo tay áo đang mặc trên người.

Bộ y phục này làm bằng vải thô, mặc trên người thật sự khó chịu vô cùng.

Nàng ta đưa mắt nhìn quanh gian phòng: đồ đạc đều đã cũ kỹ, bày biện sơ sài, xà nhà không có rèm châu màn sa, còn chiếc giường thì còn kê nghiêng hẳn ra phía cửa.

Cúi đầu nhìn xuống, chiếc bàn bát tiên bằng gỗ đỏ trước mặt đã loang lổ, một chân còn sứt mẻ, chỉ cần khẽ chạm là toàn bàn rung lắc.

Mà Thôi Đạo Chi đối với những điều ấy dường như đã quá quen thuộc.

Tiết Chiêu Âm trong nháy mắt cảm thấy thương xót. Nàng ta nhớ rõ Thôi gia năm xưa từng tôn quý, hiển hách đến mức nào; Thôi thế tử từng khí phách ngút trời ra sao, dù chỉ nghe danh từ người khác, cũng đủ khiến người ta ngưỡng vọng.

Ngày ấy, ở Trường An, tiểu thư khuê các nhà nào mà chẳng say mê thanh danh của Thôi thế tử? Nàng ta cũng từng mặc sức mộng tưởng về ngày được diện kiến phong thái của thiếu niên anh hùng ấy. Không ngờ rốt cuộc khi gặp lại, lại là trong hoàn cảnh thế này.

Tiết Chiêu Âm thở dài một tiếng, nói: “Nhị công tử vẫn ở nơi này sao?”

Thôi Đạo Chi gật đầu: “Tiết đại nhân hiện đang ở Dương Sóc châu, phía Mãn Dương. Hắn đã cho người tìm kiếm tung tích của cô. Ta có thể đưa cô nương trở về Thiện Dương.”

Năm đó, Tiết Sùng Minh đưa muội muội Tiết Chiêu Âm vào kinh nhậm chức, đi qua Dương Sóc châu. Không ngờ trong lúc nghỉ lại dịch quán ở Thiện Dương, Tiết Chiêu Âm sau một giấc ngủ, tỉnh dậy đã hoàn toàn mất tung tích.

Vị muội muội mà hắn ta thương yêu nhất đời mất tích, hắn ta lo lắng đến mức giày còn chưa kịp xỏ đã vội đến tổng đốc phủ cầu viện binh tìm người.

Dù sao nơi đó vẫn là địa giới của Tề gia, nên việc tìm kiếm phải có báo trước.

Sau khi nghe nói vùng Dương Sóc châu có sơn phỉ hoành hành, hắn ta lập tức nghĩ đến việc muội muội bị sơn phỉ bắt đi, liền phái người truy quét. Cho đến giờ vẫn chưa trở về.

Tiết Chiêu Âm vừa nghe Thôi Đạo Chi nói đưa nàng về Thiện Dương, sắc mặt lập tức tái nhợt:

“Ta không về đâu, nhị công tử. Làm phiền công tử nghĩ cách báo cho ca ca ta, bảo huynh ấy đến đón ta. Sau đó chúng ta sẽ về Trường An, chỉ xin đừng kinh động quan phủ.”

Nói rồi nàng ta đứng dậy, trịnh trọng hành lễ với hắn.

“Ta đã không còn thân phận như xưa, Tiết cô nương thật sự không cần khách khí như vậy.”

Thôi Đạo Chi nhìn nàng ta, chậm rãi mở miệng: “Tiết cô nương có phải đang sợ Tề gia?”

Tiết Chiêu Âm theo bản năng ngẩng đầu lên, hơi cứng người rồi gật đầu.

Những việc này vốn không tiện để người ngoài biết, nhưng giờ nàng cũng chẳng thể giấu giếm thêm.

Trong lòng Thôi Đạo Chi lập tức đã hiểu rõ bảy tám phần.

Tề Quảng Mậu thân là tổng đốc, quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng con trai duy nhất của lão ta, Tề Hiến Ninh, lại là kẻ nổi danh ăn chơi trác táng.

Dựa vào thế lực nhà mình, lại có Vương quý phi chống lưng, Tề Hiến Ninh ngang ngược tàn bạo, chuyện gì cũng làm ra được.

Phụ thân của Tiết Sùng Minh và Tiết Chiêu Âm tuy từng là thái phó, nhưng người chết như đèn tắt, Tiết Sùng Minh thì chỉ có một chức nhỏ ở Binh bộ, Tề Hiến Ninh căn bản không để vào mắt.

Tề gia luôn muốn liên hôn với Tiết gia. Tề Hiến Ninh háo sắc lại bá đạo, nay huynh muội Tiết gia đã tới địa giới nhà gã, mà Tiết Chiêu Âm lại là mỹ nhân danh chấn thiên hạ, gã sao có thể nhẫn nhịn mà không động tay động chân?

Nhìn sắc mặt Tiết Chiêu Âm, Thôi Đạo Chi đã chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Ngón tay hắn khẽ gõ mặt bàn, đôi mắt híp lại, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, hắn đứng dậy nói:

“Cô yên tâm, năm xưa Thôi gia gặp nạn, lão thái phó từng có ơn với ta. Con gái ông ấy, ta tất nhiên sẽ để tâm đến. Nếu cô nương vẫn không yên tâm, cứ ở lại đây trước đã, ta sẽ nghĩ cách báo tin cho Tiết đại nhân.”

Nghe vậy, lòng Tiết Chiêu Âm tràn đầy cảm kích. Nàng ta chợt nhớ đến Tú Tú, người đã cứu mình về, liền hỏi:

“Có cần nói với vị cô nương ban nãy trước không?”

“Không cần.”

Chỉ một câu nói, Tiết Chiêu Âm đã đoán ra thái độ của hắn đối với Tú Tú.

Xem ra, cô nương kia hoàn toàn không phải người của nhị công tử, có lẽ chỉ là một nha đầu hắn mua về mà thôi. Nghe nàng gọi hắn là nhị ca ca, nàng ta còn tưởng rằng…

Nghĩ tới đó, Tiết Chiêu Âm khẽ bật cười tự trách suy nghĩ của mình.

Làm sao có thể chứ? Dù nghèo túng đến mấy, nhị công tử Thôi gia cũng không thể thân thiết với một thứ dân. Cùng lắm cũng chỉ là một nha hoàn, hoặc tệ hơn là một thị thϊếp mà thôi.

Tiết Chiêu Âm hơi cúi đầu, hành lễ: “Đa tạ nhị công tử.”

*

Khi Tú Tú nghe Thôi Đạo Chi nói, nàng sững người.

“Nhị ca ca, huynh vừa nói gì?”

Thôi Đạo Chi lặp lại: “Tiết cô nương sẽ ở lại đây một thời gian, muội chăm sóc nàng ta tốt một chút, đừng để xảy ra sơ suất.”

Tú Tú ngơ ngác, không hiểu vì sao trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kì lạ.

Nàng nhớ rõ nhị ca ca vốn không thích người lạ trong nhà, nàng vẫn luôn nghĩ hắn sẽ không muốn Tiết cô nương ở lại. Không ngờ lần này hắn lại chủ động bảo nàng giữ nàng ta lại.

“Sao thế?”

Thấy Tú Tú mãi chưa trả lời, Thôi Đạo Chi hỏi tiếp.

“Chúng ta không đưa nàng ấy về sao? Người nhà nàng ấy sẽ lo lắng lắm.”

Tú Tú buột miệng nói ra, nhưng thấy khóe môi Thôi Đạo Chi khẽ nhếch, nàng liền nhớ ra hắn ghét nhất người khác lắm lời.

Biết mình vừa khiến hắn không vui, lại sợ hắn nghĩ rằng mình không thích Tiết Chiêu Âm, Tú Tú vội xua tay:

“Nhị ca ca, ta không có ý gì khác đâu. Ta chỉ lo Tiết cô nương chưa quen chỗ này. Nếu nhị ca ca bảo nàng ấy ở lại, vậy ta sẽ đi chuẩn bị chăn đệm cho nàng.”

Nàng gãi đầu định quay đi, lại bị Thôi Đạo Chi gọi lại:

“Ăn cơm xong rồi đi cũng không muộn.”

Tú Tú dừng bước, ngượng ngùng mỉm cười với hắn.

Sao mỗi lần đứng trước nhị ca ca, đầu óc nàng lại như bị ngừng hoạt động thế này chứ.

Tú Tú hơi xấu hổ, chỉ tay về phía nhà bếp:

“Ta làm măng xuân xào thịt, rất ngon đấy. Nhị ca ca, lát nữa huynh ăn nhiều một chút nhé.”

Thôi Đạo Chi gật đầu, thấy trong viện có một bình hoa nghênh xuân liền bước tới ngắm.

“Khá tốt, có tiến bộ.”

Tú Tú vừa định nói bình hoa đó không phải do mình cắm thì đã thấy Tiết Chiêu Âm bước ra cửa, gọi nàng và Thôi Đạo Chi vào.

Lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, chưa kịp thốt ra, Thôi Đạo Chi đã quay người vào nhà.

Tú Tú nhìn bóng lưng hắn và Tiết Chiêu Âm sóng vai bước đi, khẽ hé môi mà không phát ra tiếng nào.

Nàng quay lại nhìn bình hoa nghênh xuân, những đóa hoa vàng nhạt đung đưa trên cành, gió khẽ lay làm cánh hoa rơi lả tả như từng đốm lửa tản mát trong gió.

Mùa xuân đã đến rồi, hoa quế mùa thu năm nào cũng đã sớm tàn phai.

Tú Tú bước tới, khom người ôm bình hoa vào ngực, lặng lẽ đứng đó hồi lâu rồi mới đem nó vào trong phòng của Thôi Đạo Chi.