Chương 9: Cô nương Tiết gia

Tú Tú dìu nữ tử kia trở về nhà.

Giữa núi rừng hoang vắng, một cô nương một thân một mình ngất xỉu nơi rừng sâu, phàm là người còn chút lòng trắc ẩn, sao có thể bỏ mặc.

Nữ tử được đưa về, người dính đầy bùn đất. Tú Tú cùng Tước nhi cố gắng thay y phục cho nàng, rồi lấy khăn ướt lau khô tóc.

“Tú Tú tỷ tỷ, tóc vị tỷ tỷ này đen mượt quá, còn đẹp hơn tóc tỷ nữa.”

Tú Tú đang bận lau mặt cho nàng ta, nghe thế liền ngẩng đầu nhìn. Quả đúng như lời Tước nhi nói, tóc nàng ta đen như mực, dài lại mềm mượt, sau khi lau khô xong còn óng ánh như một dải lụa, rõ ràng là ngày thường được chăm chút vô cùng tỉ mỉ.

Tú Tú tiếp tục nhúng khăn, lau thêm một lượt nữa. Từng đường nét đoan trang, xinh đẹp từ từ hiện ra.

“Khuôn mặt này xinh đẹp quá đi.” Tước nhi không nhịn được thốt lên.

Tú Tú gật đầu. Đúng là rất đẹp, đẹp theo kiểu trang nhã, đoan chính, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng sinh ra hảo cảm.

Sợ nàng ta nhiễm lạnh, Tú Tú lấy xiêm y của mình thay cho nàng, còn bộ đồ bẩn thì đem ra chậu nước ngâm.

Nàng lại nấu một bát canh gừng bưng vào, nhận khăn bông từ tay Tước nhi rồi lau tóc cho nữ tử ấy. Khi chắc chắn nàng ta không bị lạnh, Tú Tú mới đút từng ngụm canh gừng, sau đó mới yên tâm rời đi.

Nhưng vị đại phu quen biết lại không có ở y quán, Tú Tú đành tính tối nay sẽ đi mời.

Măng xuân đào được nàng mang cất vào bếp. Một nửa nghênh xuân đưa Tước nhi mang về. Sau đó, Tú Tú ôm chậu nước ra bờ sông giặt đồ.

Xiêm y kia may bằng lụa thượng hạng, dù nàng chưa từng thấy loại này nhưng chỉ cần nhìn đã biết rất quý giá. Giặt vài lần nước là sạch, nhưng đôi giày thêu thì khó xử lý hơn nhiều.

Trên giày còn gắn trân châu, lỡ như rơi mất một hạt, nàng biết bồi thường thế nào?

Hiển nhiên vị cô nương kia xuất thân từ gia đình quyền quý, từ bé đã được nâng niu như trân châu bảo ngọc.

Tú Tú gãi đầu, dùng ngón tay giữ chặt viên trân châu, rồi thật cẩn thận nhúng giày xuống nước.

Đầu xuân nước còn lạnh, mười ngón tay nàng đỏ ửng, phải liên tục hà hơi sưởi ấm.

Đúng lúc ấy, từ xa vang đến tiếng bước chân rầm rập.

Tú Tú ngẩng đầu nhìn, trên đường có một toán quan binh mặc giáp chạy tới. Tên cầm đầu quát lớn, khiến dân chúng xung quanh hoảng hốt tản ra.

Mọi người bàn tán xôn xao:

“Nhiều binh lính như vậy, chẳng lẽ bọn sơn phỉ lại tấn công nữa sao?”

“Nói bừa! Lũ sơn phỉ đâu có bản lĩnh ấy. Chắc quân lính đi ngang thôi. Ôi trời, chưa gì ngươi đã run như cầy sấy rồi kìa.”

“Ngươi nói ai run như cầy sấy…”

Qua vài câu cãi vã, hai người đã muốn lao vào đánh nhau. Tú Tú hoảng hốt ôm chậu nước tránh sang một bên, sợ bị vạ lây.

Nàng mang đồ đã rửa xong trở về, vừa giặt y phục vừa suy nghĩ.

Thôi Đạo Chi mà trở về, nàng biết phải nói sao đây?

Hắn vốn thích yên tĩnh, ghét phiền phức, lại chẳng thích giao tiếp. Bình thường nàng cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ khiến hắn khó chịu.

Giờ nàng lại tự tiện dẫn một cô nương về nhà, hắn có tức giận không?

Đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân. Tú Tú vội quay đầu, đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc thốt lên:

“Cô tỉnh rồi à? May quá! Ta còn tưởng ít nhất cô phải ngủ đến ngày mai cơ.”

Tú Tú vội mở xiêm y ra, đưa đôi tay còn dính nước lên áo mình chùi bừa mấy cái.

Trong mắt nữ tử kia thoáng hiện vẻ kinh ngạc, không kịp che giấu.

Động tác của Tú Tú khựng lại, theo bản năng giấu đôi tay ra sau lưng.

Má nàng hơi nóng lên.

Ngày thường nàng chẳng để ý vẻ ngoài của mình, nhưng lúc này đối diện một cô nương phong thái đoan trang tựa tiên, nàng mới ngỡ ra: thân là nữ tử, vậy mà vừa rồi hành động của mình có vẻ hơi thô lỗ.

Trên mặt nữ tử kia vẫn còn chút cảnh giác, nhưng so với lúc trong núi đã hòa hoãn hơn nhiều. Biết rõ người trước mặt là ân nhân cứu mạng, nàng ta hơi cúi đầu. Mỗi một cử chỉ đều toát ra dáng vẻ uyển chuyển khó tả thành lời.

Đó là khí chất cao quý bẩm sinh, khiến Tú Tú cảm thấy cả đời mình cũng chẳng thể bì kịp.

“Đa tạ cô nương đã cứu giúp.”

Ngay giọng nói cũng dễ nghe lạ thường, chậm rãi, dịu dàng như tiên âm. Chỉ là trong tiếng nói còn mang chút khẩu âm xa lạ, rất giống Thôi Đạo Chi.

Tú Tú liền xua tay: “Không cần cảm ơn đâu. Ta chỉ tiện tay giúp một chút thôi, chẳng đáng gì cả.”

Sau đó nàng hỏi tên họ và lai lịch. Nữ tử chỉ nhẹ đáp: “Ta họ Tiết.”

Ngoài điều đó ra, một chữ cũng không chịu nói thêm.

Nàng ta không muốn nói, Tú Tú cũng không tiện hỏi. Vừa làm vừa nói: “Nhà cô ở đâu? Nếu không xa, ta có thể đưa cô về.”

Nghe đến hai chữ “về nhà”, hàng mi dài của Tiết cô nương khẽ run. Nàng ta nói: “Ta không thể quay về.”

Tú Tú kinh ngạc chớp mắt: “Sao lại thế được? Cô ở ngoài này, người nhà chắc chắn đang rất lo lắng.”

Có người nhà thật tốt. Nếu nàng còn cha mẹ thân nhân, nàng nhất định sẽ ngày đêm không rời, ở bên cạnh cha mẹ thật lâu.

Tiết cô nương chỉ lắc đầu, không muốn nói nhiều. Ngẩng mắt thấy Tú Tú đang cắm lại bình nghênh xuân, nàng ta nói:

“Để ta làm cho.”

Tú Tú sững sờ, còn chưa phản ứng thì đã thấy nàng ta tự tay cầm lấy cành hoa.

“Có kéo không?” Tiết cô nương dịu dàng hỏi.

Tú Tú ngơ ngác gật đầu, vội chạy vào phòng, lấy giỏ kim chỉ mang ra đưa cho nàng.

Tiết cô nương nhận lấy. Chỉ trong chốc lát, nàng ta đã khéo léo sửa sang lại từng cành từng lá, khiến bình hoa nghênh xuân đổi hẳn dáng vẻ, trở nên tươi đẹp, rạng rỡ như được thắp sáng.

Tú Tú không khỏi khen ngợi: “Tiết cô nương, cô thật giỏi.”

Cùng là cắm hoa, sao nàng ta lại làm nó đẹp gấp bội mình như vậy?

Tiết cô nương mỉm cười: “Cô quá lời rồi. Bình thường ta rảnh rỗi, chỉ tiện tay làm để gϊếŧ thời gian thôi.”

Nghe vậy, Tú Tú càng thêm khâm phục.

“Nếu ta cũng khéo được như cô thì tốt biết mấy. Nhị ca ca lúc nào cũng chê ta cắm hoa xấu.”

Sắc mặt Tiết cô nương khẽ đổi, lập tức hỏi: “Nhà cô còn có nam nhân?”

Tú Tú gật đầu: “Đúng vậy, nhị ca ca của ta… ta…”

Nàng nhất thời lúng túng, chẳng biết phải giải thích thế nào về quan hệ giữa mình và Thôi Đạo Chi.

Đang bối rối, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Tú Tú vội nói:

“Nhị ca ca ta về rồi. Cô đừng sợ, huynh ấy tốt lắm.”

Tiết cô nương cuống đến mức mồ hôi rịn trên trán. Với bộ dạng tóc tai rối bời thế này, làm sao nàng dám ra gặp một nam nhân xa lạ chứ?

Nàng ta vội vàng lách người vào phòng, nép sau cánh cửa, hai tay ôm ngực, cố gắng trốn tránh.

Thôi Đạo Chi đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bộ y phục nữ nhân trong sân phơi đồ. Ánh mắt hắn khẽ nheo lại.

Tú Tú hối hả chạy ra đón: “Nhị ca ca, huynh về rồi.”

“Ừm.” hắn chỉ hờ hững đáp một tiếng.

Nhớ đến cảnh buổi chiều, Tú Tú liền hỏi: “Hôm nay ta thấy một toán quan binh đi ngang qua phố. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thôi Đạo Chi liếc nhìn sang cửa đông phòng, rồi nhàn nhạt đáp: “Muội muội của Tiết đại nhân thất lạc nên quan phủ phái người đi tìm.”

Tiết đại nhân? Tú Tú chưa từng nghe danh, nhưng có thể khiến Triệu tri châu điều binh tìm kiếm, ắt hẳn là chức quan lớn.

Muội muội của người này được nâng niu như trân bảo, đi đâu cũng hẳn có người theo hầu, sao lại để thất lạc?

Nàng khựng lại, lập tức nhớ ra Tiết đại nhân… họ Tiết…

Tú Tú biến sắc, mở miệng: “Nhị ca ca ——”

Còn chưa kịp nói hết lời, Thôi Đạo Chi đã đưa tay bịt miệng nàng lại. Hương tùng nhẹ nhàng từ áo hắn lập tức quấn lấy, khiến nàng bất giác sững người.

Hắn chưa từng ở gần nàng đến thế. Tim Tú Tú lập tức loạn nhịp, đập thình thịch, muốn nén cũng không sao nén được.

Ánh mắt Thôi Đạo Chi từ đầu đến cuối vẫn chăm chú vào cửa đông phòng. Hắn buông tay nàng ra, lặng lẽ tiến đến trước cửa, rút từ ống ủng ra một đoản đao, lạnh giọng:

“Ra đi, đừng để ta phải nói lần thứ hai.”

Cửa kẽo kẹt mở ra, gương mặt đoan trang mỹ lệ hiện ngay trước mắt hắn.

Thôi Đạo Chi híp mắt, trong lòng mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

Sợ hắn lỡ tay làm hại người, Tú Tú vội bước tới:

“Nhị ca ca, đây là cô nương ta cứu được hôm nay, huynh đừng dọa nàng.”

Thôi Đạo Chi thu đoản nhận lại, xoay người định rời đi.

Nào ngờ Tiết cô nương lại cất tiếng gọi, dùng giọng phổ thông Trường An:

“Xin hỏi công tử có phải là Nhị lang Thôi gia phủ Tùy quốc công năm xưa?”

Bước chân Thôi Đạo Chi khựng lại, quay đầu: “Cô nhận ra ta?”

Sắc mặt Tiết cô nương thoáng kích động, bước đến trước mặt hắn, hành lễ đoan nghiêm:

“Trên ngón trỏ tay trái công tử đeo chính là nhẫn ban chỉ truyền đời của Thôi gia. Khắp thiên hạ, ngoài Nhị công tử Thôi Đạo Chi, còn ai có thể mang nó?”

Thôi Đạo Chi xoay người hẳn lại: “Cô là người Tiết gia?”

“Đúng vậy, tiểu nữ là Tiết Chiêu Âm.”

Hai người đối thoại rất lâu, mà Tú Tú chỉ biết đứng một bên lặng lẽ nhìn, chẳng chen vào được một câu.