Tú Tú vốn là cô nhi, bị ép gả cho một kẻ bệnh tật sắp lìa đời. Chẳng ngờ tên này còn chưa đợi được nàng qua cửa đã sớm vong mạng. Người nhà hắn ta lại tàn nhẫn, cưỡng ép chôn Tú Tú và thi thể chung mộ …
Tú Tú vốn là cô nhi, bị ép gả cho một kẻ bệnh tật sắp lìa đời. Chẳng ngờ tên này còn chưa đợi được nàng qua cửa đã sớm vong mạng. Người nhà hắn ta lại tàn nhẫn, cưỡng ép chôn Tú Tú và thi thể chung một quan tài.
Ngay khoảnh khắc gặp Thôi Đạo Chi, chính là lúc Tú Tú từ trong quan tài bò ra, cả người vương đầy máu, lảo đảo ngã xuống chân hắn.
Một người cần được dưỡng thương, một người mang mối thù phải báo, đôi bên cứ thế mà kết thành bạn đồng hành, bắt đầu sống chung.
Tú Tú đưa Thôi Đạo Chi về nhà, ngày đêm chăm sóc, chạy ngược chạy xuôi lo thuốc thang, chẳng được khắc nào yên ổn.
Nửa năm trôi qua, nàng dần dần nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng mà dù thế nào Tú Tú cũng không ngờ, từ đầu đến cuối Thôi Đạo Chi chưa từng để nàng vào mắt.
Một ngày nọ, nàng cứu được một vị tiểu thư khuê các rồi đưa nàng ấy về nhà.
Thôi Đạo Chi vậy mà lại cùng vị tiểu thư đó tâm đầu ý hợp. Hai người học thức tương xứng, môn đăng hộ đối, chuyện trò dường như không bao giờ dứt. Mỗi lần như thế, Tú Tú chỉ có thể ngồi một bên, lặng lẽ dâng canh gà.
Nàng đi theo họ đến tận Trường An, trở thành nha hoàn bên cạnh Thôi Đạo Chi. Nhìn hắn cùng vị tiểu thư kia đánh đàn, phẩm trà, chơi mã cầu, mà bản thân nàng chỉ như một cái bóng, bưng trà rót nước, thậm chí còn bị ép trở thành thông phòng.
Ngay ngày họ sắp đính hôn, Tú Tú lặng lẽ thu dọn hành trang. Nàng vốn không thích Trường An, chỉ muốn quay về cố hương.
Cóc vàng ba chân khó tìm chứ nam nhân hai chân thì thiếu gì. Tú Tú rút ra bài học xương máu, rất nhanh đã quên Thôi Đạo Chi, rồi tìm được vị hôn phu mới.
Ngày xuất giá, trời đổ mưa phùn, kiệu hoa giữa đường bị người chặn lại. Tú Tú vén khăn voan, đối diện chính là đôi mắt sâu thẳm, hung dữ của Thôi Đạo Chi.
Nàng còn chưa kịp hỏi hắn có phải đến uống rượu mừng hay không thì đã thấy hắn hung hăng quật ngã vị hôn phu của nàng xuống dưới chân mình.
“Ngoan nào, Tú Tú, nàng quả thật biết cách tìm người thay gia đấy.”
*
Trước khi yêu:
Thôi Đạo Chi khom người xuống, áp sát vào nàng, chỉ cách nàng khoảng một gang tay.
“Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn gả cho ta sao? Vậy thì vì sao khi ta cởi y phục của ngươi, ngươi còn bày ra cái bộ dạng trinh liệt thế này làm gì? Giả vờ cái gì, hử?”
Tú Tú run run mấp máy môi, cất tiếng gọi yếu ớt: “... Nhị ca ca.”
Ngay lập tức, lực tay hắn siết chặt hơn, trên mặt lộ ra vẻ ghê tởm sâu sắc: “Câm miệng! Đừng gọi ta như vậy, thật buồn nôn.”
Sau khi yêu:
“Có thể buông tha cho ta được không? Ta thật sự đã mệt rồi, không muốn giằng co nữa.”
Sắc mặt Thôi Đạo Chi khẽ biến rồi ôm nàng vào lòng, môi áp sát tai nàng, khẽ nói:
“Không thể.”
Buông tha cho nàng, ai sẽ buông tha cho hắn? Đời này, nếu không có một người chết trước thì cả hai sẽ mãi mãi bị trói chặt cùng nhau, không thoát ra được.
Tú Tú siết chặt móng tay vào da hắn, run giọng mắng: “Ngươi là ma quỷ, rốt cuộc đời trước ta đã tạo nghiệp gì mà gặp phải ngươi?”
Vai chính: Trần Tú Tú, Thôi Đạo Chi
Tóm tắt một câu: Một câu chuyện cẩu huyết truy thê hỏa táng tràng thời xưa, lại thêm cường thủ hào đoạt.
Lập ý: Dẫu trải qua bao khổ ải, vẫn phải lạc quan tiến về phía trước, tìm ra niềm vui cuộc sống cho chính mình.
truyện bao nhiêu chương vậy ạ