Du Dã đứng bối rối, ánh mắt anh đảo qua Nghê Tử Hách, ngay cả việc ngẩng đầu nhìn thẳng Nghê Tử Hách anh cũng cảm thấy khó khăn.
Anh có linh cảm giây tiếp theo Nghê Tử Hách sẽ cười khẩy anh, đúng lúc này tiếng ồn lại vang lên, có lẽ vừa kịp che đi tiếng cười khẩy của Nghê Tử Hách, khiến Du Dã không đến mức mặt lại đỏ bừng vì xấu hổ.
Chưa bao giờ Du Dã lại thấy tiếng ồn này tựa như âm thanh thiên đường đến thế, anh lập tức quay nửa người theo hướng âm thanh, dù biết nguồn gốc của tiếng ồn là ai, Du Dã vẫn giả vờ bị thu hút, để bản thân có thể thư giãn một chút dưới áp lực mạnh mẽ từ Nghê Tử Hách.
Tiếng động cơ của chiếc xe máy ồn ào chạy tới, Lộ Tiêu Dương tạm thời thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người về phía mình, thấy một chiếc máy đào đang đậu trước cổng Võ Quán, cậu ta nghĩ chắc là nhà ai có công trình xây dựng trái phép phía trước cửa hàng sắp bị phá dỡ.
Nhưng sau khi đỗ xe máy xong, cậu ta lại trêu chọc Du Dã: "Sao thế này? Hoành tráng vậy?"
Tôi biết cái quái gì đâu! Trong lòng Du Dã gào thét vạn lần. Anh không nhận ra ánh mắt Nghê Tử Hách đã thay đổi khi nhìn thấy chiếc mô tô, nhưng không hiểu sao, anh lại cảm thấy khí chất quanh Nghê Tử Hách dường như càng thêm lạnh lẽo. Nó giống như một luồng gió âm u lướt qua cánh tay trần của Du Dã, khiến lông tơ trên người anh khẽ dựng đứng.
“Cậu không phải lại chọc vào nhân vật máu mặt nào đấy chứ? Đến cả “đá quán” mà cũng dùng máy xúc à.”
Nghe Lộ Tiêu Dương vẫn còn tâm trí nói lời châm chọc, Du Dã bỗng nổi lửa, lườm Lộ Tiêu Dương, hạ giọng: “Đừng có lảm nhảm nữa!”
Lộ Tiêu Dương xuống xe đi tới, mặt mày tươi rói, vừa nãy anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Nghê Tử Hách, giờ đứng cạnh Du Dã, vừa ngẩng đầu lên đã giật mình: “A, Nhϊếp…”
Du Dã biết Lộ Tiêu Dương cũng chẳng khá hơn anh là bao, Nghê Tử Hách thay đổi quá nhiều, vừa nãy anh còn nghĩ không biết Lộ Tiêu Dương có nhận ra người trước mặt không.
“Lâu rồi không gặp, Nghê Tử Hách.” Du Dã gạt bỏ vẻ sợ hãi, nở một nụ cười, anh đặt ánh mắt lên khuôn mặt Nghê Tử Hách. “Cậu đã lớn rồi.” Khi nói đến câu này, ánh mắt Du Dã vô thức ánh lên vẻ dịu dàng, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi anh cứng lại, đồng thời trái tim anh đột nhiên trĩu xuống, bởi vì anh đã bắt được một tia hận ý từ đáy mắt Nghê Tử Hách, một tia hận ý dành cho anh.
Tình thế dường như không thể hóa giải, dũng khí mà Du Dã khó khăn lắm mới lấy lại được lại bị Nghê Tử Hách phá hủy, khiến anh khó mà nói chuyện xã giao với Nghê Tử Hách. Anh chìm đắm trong ánh mắt Nghê Tử Hách vừa nhìn mình, chỉ cảm thấy sống lưng như bị dội một gáo nước đá lạnh buốt.
May mà Lộ Tiêu Dương biết cách cứu vãn cho Du Dã, anh ta mở lời phá vỡ bầu không khí: “Cậu về rồi à, Nghê Tử Hách, có muốn vào trong ngồi không? Xem thử còn giống cái hồi cậu từng ở đây không.”
Thế nhưng lời chào hỏi nhiệt tình như vậy không hiểu sao lại càng chạm vào vảy ngược của Nghê Tử Hách, nói xong Lộ Tiêu Dương còn cười gượng gạo hơn cả Du Dã, thậm chí trong lòng còn xuất hiện một tia hoảng sợ, bởi vì Nghê Tử Hách lạnh nhạt liếc anh ta một cái, tròng mắt đen thẫm rõ ràng phủ một tầng u ám.
Lộ Tiêu Dương chỉ bằng một ánh mắt đã dễ dàng bị chấn động, anh ta biết đây là áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ một Alpha cấp cao.