Phần đuôi xe bị đâm nát, Jeff nghĩ chỉ có thể là mình đành chịu xui xẻo rồi. Trong lòng anh ta vừa ấm ức vừa uất nghẹn, đối mặt với vệ sĩ gõ cửa kính xe mình, anh ta khó có thái độ tốt: "Làm gì!"
Một phút sau, Jeff ngây người nhìn chằm chằm vào tờ séc trên tay, từ từ khóe môi anh ta giật giật như cười, anh ta cần cắn chặt răng mới kìm được tràng cười "hahaha" lớn muốn thoát ra khỏi miệng...
Trò chơi mèo vờn chuột đến đây nên kết thúc rồi.
Nghê Tử Hách bước từng bước đến gần Du Dã, dưới màn đêm tĩnh lặng dường như chỉ còn lại hai người họ. Du Dã lảo đảo chạy phía trước, bước đi của Nghê Tử Hách vẫn tao nhã, tiếng giày da giẫm trên mặt đường gõ từng nhịp vào màng nhĩ Du Dã. Anh quay đầu nhìn Nghê Tử Hách, trong tình huống như thế này anh vẫn có thể vì Nghê Tử Hách với khí tức lạnh lẽo thấu xương mà tim hẫng một nhịp.
Thật hết thuốc chữa rồi! Du Dã tự đấm mình hai cái trong lòng, anh lại ấn ấn miếng dán ở gáy. Mùi trên người anh mà Nghê Tử Hách có thể ngửi thấy chỉ có thể là mùi thuốc tỏa ra từ miếng dán, và mùi này vốn dĩ cũng là một sự che đậy đối với anh.
Du Dã không biết anh chạy tiếp còn có ý nghĩa gì, anh không thể thoát khỏi bàn tay của Nghê Tử Hách, có lẽ đang chờ đợi anh là sự sỉ nhục và giày vò gấp bội. Đột nhiên Du Dã loạng choạng một cái, suýt ngã chúi về phía trước, lòng bàn tay anh kịp thời chống xuống đất, một viên sỏi nhỏ sắc nhọn vừa vặn đâm thủng lòng bàn tay anh.
"Xì..."
Vẻ mặt đau đớn của Du Dã không hề khiến đôi mắt Nghê Tử Hách gợn lên chút gợn sóng nào. Anh nhìn Du Dã giữ nguyên tư thế chật vật, từ túi áo rút điện thoại ra. Anh nghe Du Dã bắt máy, mặc dù đã hạ thấp giọng nhưng cũng không giấu được giọng điệu kích động.
"Mẹ kiếp! Cậu đúng là cứu tinh của tôi!" Du Dã nói xong thì nghe thấy phía sau vang lên một tiếng cười khẩy nhàn nhạt, kèm theo một câu: "Lại là tình nhân nào của cậu đến nữa vậy?"
Làn gió lạnh buốt luồn vào cổ áo Du Dã, anh đáng lẽ phải rùng mình, nhưng không hiểu sao mặt anh lại nóng bừng. "Tình nhân gì chứ, không có chuyện đó đâu." Anh thì thầm, khẽ liếc nhìn Nghê Tử Hách một cái.
Đó là một câu nói nghe như lời giải thích, nhưng rơi vào tai Nghê Tử Hách lại chẳng có trọng lượng nào.
---
Du Dã là một người sống trong sạch, nửa đêm anh có thể nhận được điện thoại đa phần là có ai đó gặp rắc rối tìm anh giúp đỡ. Và lúc này, mặc dù bản thân anh còn khó lo, nhưng anh vẫn bắt máy, không ngờ lần này lại có người đến giúp anh thoát khỏi khó khăn.
Nửa phút trước, giọng Lộ Tiêu Dương từ đầu dây bên kia nhanh hơn cả súng máy: "Cậu đang ở đâu? Đừng nói với tôi là cậu ở võ quán nhé, tôi biết cậu đã chạy ra ngoài rồi!"
Du Dã thầm nghĩ anh biết mình đang ở đâu chứ! Anh đã hoa mắt chóng mặt từ lâu rồi. Điện thoại của Lộ Tiêu Dương gọi đến không đúng lúc, Du Dã không trông mong người này có thể đột nhiên xuất hiện. Anh định cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: "Tôi đang ở gần khách sạn bên này, cậu đang ở đâu?"
Nghe xong câu nói đó của Lộ Tiêu Dương thì mới có câu "Mẹ kiếp! Cậu đúng là cứu tinh của tôi!" của Du Dã.
Du Dã đã kiệt sức, biết có Lộ Tiêu Dương đến giải cứu anh, anh ngay lập tức cảm thấy dây thần kinh căng thẳng của mình có thể thả lỏng đôi chút. Còn về việc Nghê Tử Hách lại hiểu lầm anh, anh thật sự không còn sức để giải thích nhiều.