Chương 34

Anh đến để tìm cái chết.

Du Dã khẽ rùng mình, anh đọc được câu nói đó từ đôi mắt đang cuộn sóng dữ dội của Nghê Tử Hách.

“… Tôi đến tìm anh nói chuyện.” Du Dã không kìm nén được sự căng thẳng trong giọng nói, lúc này đầu óc anh trống rỗng một nửa.

“Anh có tư cách gì mà muốn nói chuyện với tôi?”

Du Dã nghe ra Nghê Tử Hách đã gói ghém sự chế giễu anh vào từng lời nói, hết lần này đến lần khác như vậy. Lòng tự trọng bị Nghê Tử Hách giẫm dưới giày, anh phải mặt dày đến mức nào mới không cảm thấy khó chịu?

“Tôi…” Họng Du Dã nghẹn lại ngàn vạn lời, anh muốn nói chúng ta từng thân thiết như vậy, muốn nói tôi chưa từng chăm sóc ai như chăm sóc anh, muốn nói anh quên rồi sao? Anh từng gọi tôi là anh Dã, dựa dẫm vào tôi hơn bất kỳ ai khác.

Thế nhưng nói những điều này để làm gì chứ? Du Dã cũng sắp khinh thường chính mình rồi, nhìn Nghê Tử Hách bây giờ, chẳng lẽ không phải anh ta vô cùng chán ghét quá khứ của họ sao? Anh lại dựa vào đâu mà lật lại từng chuyện cũ để uy hϊếp Nghê Tử Hách.

“Cô bày ra vẻ mặt bị tổn thương này cho ai xem?”

“Tôi… không phải…”

Nghe Nghê Tử Hách quả nhiên dùng giọng điệu mang theo sự chán ghét, Du Dã càng cảm thấy khó chịu trong lòng, anh thay đổi biểu cảm, nhưng không biết rằng việc anh lúc thì thả lỏng lông mày, lúc thì động đậy khóe miệng, lại giống như đột nhiên mất tập trung trong mắt Nghê Tử Hách, càng khiến sự hung hãn của Nghê Tử Hách tăng vọt.

“Hừ.”

Du Dã tập trung tinh thần, chờ đợi Nghê Tử Hách sau tiếng "hừ" lạnh lùng này sẽ nói ra những lời nào nữa để đâm vào tim anh. Anh đứng, Nghê Tử Hách ngồi, trong cuộc đối mặt này, Du Dã cảm nhận sâu sắc khí thế sắc bén và mạnh mẽ của Nghê Tử Hách như hai bàn tay vô hình ghì chặt vai anh xuống, dù lưng anh thẳng tắp đứng đó, nhưng hai chân lại mềm nhũn.

Đây chính là alpha đẳng cấp cao nhất đây mà, Du Dã không kìm được âm thầm cảm thán, sự mạnh mẽ bẩm sinh của số ít alpha như vậy chính là vũ khí lợi hại nhất, quá nhiều người trước mặt họ số phận đã định là phải cúi đầu hàng phục. Du Dã bỗng nhiên có chút ngưỡng mộ, đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc này với Nghê Tử Hách, trong sự ngưỡng mộ lại xen lẫn chút an ủi, đây mới là dáng vẻ mà Nghê Tử Hách đáng lẽ phải có, mạnh mẽ và ưu việt từ trong gen.

Nghê Tử Hách lại bị sự dịu dàng bộc lộ trong mắt Du Dã kí©h thí©ɧ dữ dội: “Hóa ra cô diễn giỏi đến vậy!”

“Cái gì?” Du Dã ngơ ngác, nhìn thấy vẻ giận dữ lóe lên trên mặt Nghê Tử Hách, anh theo bản năng giải thích: “Tôi không có.”

Nhưng chỉ hai từ biện minh đó ở Nghê Tử Hách lại hoàn toàn không có trọng lượng, thậm chí còn khiến Nghê Tử Hách cảm thấy đây là một kiểu khıêυ khí©h vô liêm sỉ của Du Dã đối với anh ta, việc Du Dã chọc giận anh ta thật dễ như trở bàn tay, điều mà bất cứ ai cũng không thể làm được.

Vào lúc này, đến hơi thở của chính mình cũng trở nên sai trái, Du Dã càng cảm thấy khó chịu, anh chưa bao giờ không muốn đối mặt với đôi mắt của Nghê Tử Hách như lúc này, nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, anh bỗng có cảm giác muốn quay người bỏ chạy. Anh đúng là điên rồi, anh đến đây làm gì chứ!

“Du Dã, thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.”

Hai tay Du Dã đang rũ xuống siết chặt túi quần, mục đích của anh chắc chắn đã bị Nghê Tử Hách nhìn thấu!